Đường Cửu rúc vào ngực Tạ Lâm ngủ thiếp đi.
Trong không gian yên ắng đột nhiên vang lên một giọng máy móc quen thuộc: 【Ting —— Ký chủ! Tôi về rồi!】
Đường Cửu giật mình tỉnh giấc, bất ngờ kêu một tiếng trong đầu:【Tam Tam?】
【Hehe, tôi đây!】233 nói,【Dịch vụ hậu mãi của hệ thống ngược tra chúng tôi tốt nhất ngành đấy, lần này tôi quay lại để xem ký chủ đã tìm được tình yêu đích thực của mình chưa!】
【Yên tâm đi, tìm được rồi.】 Đường Cửu vỗ nhẹ nam nhân ngủ say bên cạnh rồi cười tủm tỉm,【Chẳng phải đang ở ngay đây sao!】
233 gửi cho hắn một bản khảo sát điện tử, Đường Cửu thấy trên đó liệt kê đủ mục "cao ráo đẹp trai", "đại gia nhiều tiền", "thâm tình chung thủy", "hàng to xài tốt", "mạnh mẽ bền bỉ"......, dưới mỗi mục có các tùy chọn "rất tệ", "trung bình", "khá tốt", "xuất sắc", bên cạnh là ô để đánh dấu.
Đường Cửu:【...... Dịch vụ hậu mãi của các bạn chu đáo thật.】
233 khiêm tốn:【Ngài quá khen.】
Đường Cửu dở khóc dở cười nhưng vẫn phối hợp với hệ thống đánh một dấu ️ thật lớn vào ô "xuất sắc" dưới mỗi mục.
233 cất bản khảo sát đi rồi nói tiếp: 【Ký chủ còn gì tiếc nuối hay tâm nguyện nào chưa hoàn thành không? Nếu nằm trong khả năng thì tôi sẽ giúp ngài hoàn thành ~】
Tâm nguyện?
Đường Cửu nghĩ ngợi, hình như không có tâm nguyện nào chưa hoàn thành cả. Người nhà khỏe mạnh, người yêu kề bên, cuộc sống hiện giờ của hắn đã rất viên mãn.
Nhưng nói đến tiếc nuối...... thì vẫn có.
【 Điều tiếc nuối duy nhất là tôi không biết tâm ý của cậu ấy sớm hơn để một mình cậu ấy phải đợi nhiều năm như vậy.】
Nếu không có những hiểu lầm, do dự và e ngại kia, nếu họ dũng cảm thổ lộ vào độ tuổi đẹp nhất thì có lẽ những năm qua đã không bỏ lỡ nhau.
233 có vẻ hiểu rõ tình huống nên nghĩ ngợi một lát rồi nói:【Mặc dù không thể quay ngược thời gian ở thế giới hiện thực nhưng tôi có thể kết nối ý thức của hai người, giúp các bạn tạo ra một giấc mơ. Trong mơ ngài có thể trở về quá khứ để bù đắp lại tiếc nuối của mình.】
Không thể quay ngược thời gian nhưng có được một cơ hội như vậy đã tốt lắm rồi.
【Được.】
Ý thức của Đường Cửu dần trôi xa, khi mở mắt ra lần nữa thì thế giới chung quanh đã thay đổi.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp, bên ngoài bãi cỏ xanh mướt là một đường băng sơn đỏ, các học sinh mặc đồ thể thao có gắn bảng số trên ngực vội vàng băng qua sân tập. Phát thanh viên trên đài đang hùng hồn đọc bài cổ vũ của mỗi lớp, một học sinh cầm loa thúc giục các vận động viên của cuộc thi kế tiếp mau vào chỗ.
Đường Cửu kinh ngạc nhìn khung cảnh quen thuộc chung quanh, chốc lát sau mới bừng tỉnh hít sâu một hơi.
Đây là trường cấp ba ngày xưa của hắn.
Hắn thật sự trở về rồi.
Về lại...... tuổi mười bảy của mình.
Đường Cửu cúi đầu thấy mình đang mặc áo thể thao trắng tinh, chân mang giày bata đen, cánh tay và bắp chân thon dài có vẻ gầy hơn bây giờ.
"Ê!" Ai đó bỗng nhiên vỗ lưng hắn một cái, "Còn đứng ngốc ở đây làm gì, sắp nhảy cao rồi kìa!"
Đường Cửu quay đầu thấy một gương mặt quen thuộc trong trí nhớ - Đậu Hội ngồi trước bàn hắn, đồng thời là một trong số đám bạn đông đảo của hắn thời cấp ba. Cảm giác thân thuộc xông lên đầu, Đường Cửu cũng vỗ hắn một cái rồi nghĩ ngợi hỏi: "Tớ đăng ký nhảy cao à?"
Tuy hắn đã trải qua quãng thời gian này nhưng vì quá lâu nên thật sự không nhớ rõ chi tiết.
Đậu Hội nhảy lên huých lưng hắn một cái rồi ngờ vực nói: "Chắc không phải cậu chạy 400 mét bị ngốc rồi đấy chứ? Nhảy cao chính là Tạ Lâm! Lúc nãy cậu còn dặn tớ khi nào đến lượt cậu ấy nhất định phải báo cho cậu biết mà!"
Nghe được hai chữ "Tạ Lâm", Đường Cửu suýt nhảy cẫng lên, lập tức kích động nói: "Nhanh nhanh nhanh nhanh, sân nhảy cao ở đâu, mau dẫn tớ đến đó đi!"
Khi hai người hộc tốc chạy đến sân đấu thì cuộc tranh tài đã bắt đầu, các vận động viên đứng một bên khởi động làm nóng người. Nhảy cao không hấp dẫn bằng chạy đua, thật ra cũng chẳng có gì đáng xem nên bình thường khán giả rất thưa thớt, nhưng không hiểu sao các học sinh lại xúm nhau kéo tới xem thi đấu đông nghịt, Đường Cửu phải hao hết sức lực chín trâu hai hổ mới chen được lên hàng đầu, sau đó lập tức trông thấy Tạ Lâm.
Tạ Lâm mười bảy tuổi đã cao 1m85, sống lưng thẳng tắp, hai chân thon dài, toàn thân mặc đồ thể thao màu đen, trên gương mặt đẹp trai khiến ai cũng ghen tị hoàn toàn không có biểu cảm gì mà chỉ cúi đầu khởi động làm nóng người. So với những nam sinh đang tuổi dậy thì lún phún ria mép hoặc còn mang vẻ ngổ ngáo đứng cạnh thì Tạ Lâm đúng là hạc giữa bầy gà.
"A a a a Tạ nam thần a a a a!!"
"Tui đi chết đây, gương mặt nam thần này có thể giết tui một trăm lần!"
"Oa oa oa mặt lạnh mà vẫn đẹp trai quá đi! Cảm ơn trời đã cho mỹ nam này học chung trường với tui!!"
Nghe bạn học chung quanh trầm trồ xuýt xoa, Đường Cửu chợt hiểu ra tại sao có nhiều người đến xem như vậy.
Hóa ra không phải đến xem thi đấu mà là đến ngắm người.
Lúc đầu hắn định gọi Tạ Lâm nhưng giờ chỉ an tĩnh ngắm y từ xa.
So với năm năm sau thì giờ Tạ Lâm trẻ trung hơn nhiều, thân hình cũng gầy hơn, gương mặt không có nhiều khác biệt nhưng so với vẻ trầm ổn khi bước ra ngoài xã hội thì vẫn còn mang nét ngây ngô.
Tựa như quả trám lủng lẳng trên cành, tuy chưa chín nhưng vẫn đẹp mắt tươi ngon khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy xao xuyến.
"Cửu Cửu." Đậu Hội đứng cạnh đột nhiên gọi hắn.
Đường Cửu vẫn nhìn lom lom: "Hả?"
"Cậu cười giống như vai ác bi3n thái vậy."
Đường Cửu: "......"
Đúng lúc này vận động viên kế tiếp ra sân.
Thật ra nhảy cao rất khó, ngoại trừ học sinh năng khiếu được huấn luyện chuyên nghiệp thì học sinh cấp ba hầu như không nắm được kỹ thuật mà chỉ dựa vào chiều cao, sức bật và may mắn để nhảy bừa. Mấy vận động viên đầu tiên chạy lấy đà rất chuẩn, kết quả lại toàn đụng ngã cột làm quần chúng vây xem cười rần rần.
Lần này đến lượt một nam sinh cao hơn mét tám có vẻ rất tự tin, nhiều bạn học đặt hết kỳ vọng vào hắn hò reo cổ vũ ầm ĩ.
Nam sinh cười khẩy rồi chạy lấy đà như một con báo đen mạnh mẽ, sau đó bật người nhảy lên ——
"Cạch" một tiếng, xà ngang rơi xuống, nam sinh cắm đầu ngã nhào xuống đệm.
"Ôi ——"
Quần chúng thất vọng thở dài, đến giờ vẫn chưa ai vượt qua độ cao một mét rưỡi này.
"Kế tiếp là Tạ Lâm của lớp 11/1!"
Vừa nghe thấy tên này, tiếng gào thét lập tức bùng lên khiến các học sinh đi ngang qua giật mình ngoái đầu lại, cũng nhịn không được chạy tới tham gia náo nhiệt.
Chiến trận lớn như thế chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến Tạ Lâm, y gật đầu ra hiệu với trọng tài rồi bước ra khỏi hàng.
Đường Cửu nhìn quanh rồi giật cuốn sách bài tập mà Đậu Hội đang cầm để che nắng, cuộn lại làm loa đặt trên miệng gân cổ hét vọng ra giữa sân: "Mr. Krabs ——!"
Ngay khi nghe thấy thanh âm này, Tạ Lâm lập tức ngước mắt nhìn.
Đường Cửu hít sâu một hơi rồi hăng hái reo hò: "Mr. Krabs anh tuấn tiêu sái! Mr. Krabs ngọc thụ lâm phong! Mr. Krabs chân dài mét tám! Mr. Krabs vô địch thiên hạ!!"
Đọc đầy đủ truyện chữ [Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công, truyện full [Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: [Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công