Nha đầu mới tới rất chịu khó, chỉ một lát đã bổ đủ số củi dùng trong ngày, kích thước và chất lượng đều đảm bảo, Hồng thẩm gặp ai cũng khen ngợi, làm danh tiếng của Lôi Lôi truyền xa, mỗi lần Triệu quản gia gặp nàng nét mặt cũng ôn hòa hơn.
Sáng sớm ngày thứ hai, công tử vừa đến địa điểm luyện võ, Lôi Lôi đã chờ sẵn ở đó, bên cạnh còn để sáu khúc gỗ.
"Huynh có thể trong vòng một chiêu chém từng khúc gỗ này ra thành tám mảnh không?"
"Để ta thử xem."
Hôm nay có thêm một khúc, độ khó của nhiệm vụ lại tăng cao, rất có tính khiêu chiến, công tử cảm thấy việc này giúp ích cho việc luyện võ thì không chút do dự, tuốt đao ra khỏi vỏ, trong nháy mắt đã chém tất cả các khúc gỗ theo yêu cầu đặt ra.
"Công phu tốt, đao pháp tốt, có tiến bộ!"
"Chỗ gỗ này......"
"Ta đến thu gom, ngươi tiếp tục luyện."
"Làm phiền."
...........
Sáng sớm ngày thứ ba, Lôi Lôi vẫn chờ ở trong rừng trúc, bên cạnh bày bảy khúc gỗ.
Công tử khua đao, chém thành 56 mảnh theo yêu cầu.
Hắn thực sự là "Tiểu Bạch", Lôi Lôi cười ha ha ôm đống củi rời khỏi.
(Chú thích: "Tiểu Bạch" có nghĩa là ngây thơ, đơn giản, ngốc nghếch.)
..........
Ngày thứ tư, Lôi Lôi lại chờ ở đó với tám khúc gỗ.
Tám khúc gỗ này vốn dĩ phải chém thành 64 mảnh, nhưng lúc này trong vòng một chiêu, cũng chỉ chém được thành 58 mảnh.
Lôi Lôi như thường lệ tán thưởng hắn: "Tốt! Đao pháp tốt!"
Bị khiêu chiến đến cực hạn, kết quả này khiến công tử không vừa lòng lắm, xấu hổ nói: "Chỉ có thể như vậy, vẫn là chậm."
"Không sao không sao" Lôi Lôi xua tay, cổ vũ hắn, "Có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi, sau này luyện nhiều hơn một chút là có thể một chiêu chém thành 64 mảnh!"
Hắn cảm thấy không yên lòng, nghĩ đến nử tử này vì theo mình luyện đao pháp mà không ngại cực khổ đến bãi tập thu nhặt tàn cục, thì quyết tâm cố gắng luyện tập, vận dụng hết nội lực: "Ta thử lại lần nữa."
Không chờ Lôi Lôi phản ứng, các khúc gỗ trên mặt đất lại bay lên lần nữa, trước mắt sáng lòa, cả người hắn không nhúc nhích, nhưng mà thanh đao kia giống như có sinh mệnh, trên không trung bay múa, vụn gỗ bay đầy trời.
Nháy mắt, một nửa số củi bị chém vụn như mùn cưa.
"Đừng...." Thấy hắn không làm theo yêu cầu, Lôi Lôi sợ hãi nhào tới ôm lấy tay hắn, "Đừng, đừng chém! Chém nữa thì sẽ không đốt được!"
Hắn ngớ ra: "Đốt?"
Lôi Lôi buông hắn ra, khom lưng nhặt những thanh củi chưa bị chém tan tành, oán giận: "Huynh đó, nếu muốn chém thêm nữa thì bảo ta một tiếng, ta sẽ đi lấy thêm mấy khúc gỗ để cho huynh luyện tập, nhìn xem, chém thành như vậy làm sao đốt được nữa!"
Cuối cùng công tử cũng phát hiện ra điều không đúng, mặt tối sầm: "Cô muốn bổ củi?"
Lôi Lôi biết mình lỡ lời, ngồi dậy, hai tay cầm hai miếng gỗ, giải thích: "Dù gì thì huynh cũng đã luyện được đao pháp, nhưng đống củi này bị huynh làm hỏng, thật đáng tiếc!"
Hắn nắm chặt bảo đao tiến lên hai bước, lạnh lùng nói: "Cô để ta dùng Phượng Minh đao chặt củi giúp cô?"
Cứ cho rằng hắn sẽ làm thịt mình, Lôi Lôi sợ đến mức vứt hai khúc gỗ đi, lùi hai bước, buông tay: "Cái gì mà chặt củi, ta chỉ muốn giúp huynh luyện đao, có điều huynh luyện xong, đống củi này cũng không thể lãng phí, thuận tiện để nhà bếp đốt mà thôi, chỉ là thuận tiện."
Hắn lại tiến lên hai bước, trong giọng nói mơ hồ có hỏa khí: "Đao là vũ khí, sao có thể sử dụng như vậy được!"
Lôi Lôi lui về sau hai bước nữa, phản bác: "Đao còn có thể thái rau giết gà, sao lại không thể đốn củi?"
Hắn giận dữ, nhưng không biết phản bác như thế nào, lúc lâu sau mới nói: "Phượng Minh đao của Tiêu gia là để đề cao chính nghĩa, trừ ác hành thiện, danh chấn thiên hạ, kẻ ác chết dưới lưỡi đao nhiều vô số kể, sao có thể để cô chà đạp như vậy!"
Lôi Lôi vẫn kiên trì quan điểm của mình: "Làm sao huynh biết đây là chà đạp, chẳng phải là trừ ác hành thiện sao? Giúp ta bổ củi cũng là làm việc thiện đấy, huynh xem, ta bổ xong đống củi này mất một ngày, còn huynh làm dễ như ăn cháo, không mất sức, lại còn luyện được đao pháp, hơn nữa nhà bếp lại có đủ củi dùng mỗi ngày, nhất cử lưỡng tiện!" Nuốt nước miếng một cái, nàng mềm giọng an ủi: "Huynh không chặt củi thì cũng chặt trúc, hai việc này không phải là giống nhau sao?"
"Sao lại giống nhau?" Công tử tức điên lên.
"Đều là chặt, có cái gì không giống nhau," Phát hiện thần sắc của hắn càng ngày càng không tốt, Lôi Lôi đành ngậm miệng, dường như hiểu ra cái gì đó, "Nếu huynh sợ hỏng bảo đao, lần sau ta tìm một cái dỏm cho huynh dùng."
"Cô!" Hắn tiến lên thêm hai bước.
Tất cả những kẻ hung dữ đều là con cọp giấy! Lôi Lôi không lui bước, để sau này hành sự thuận lợi, nàng quyết định dùng cái mồm lợi hại thuyết phục hắn: "Thật ra ta thấy sơn trang phân công nhiệm vụ rất không phù hợp, người biết võ công nhiều như vậy nhưng lại không chịu đi bổ củi, quả thực lãng phí nhân tài, lãng phí thời gian, học võ công để làm gì? Chính là để dùng mà!"
"Võ công không phải là dùng để chặt củi!"
"Đương nhiên, võ công là dùng để hành hiệp trượng nghĩa, nhưng huynh không cảm thấy dùng võ công chặt củi cũng rất thuận tiện sao? Vừa có thể tiết kiệm thời gian, vừa có thể luyện công..."
Mặt hắn đen như cục than, cố gắng kìm nén, bỏ qua sự công kích của nàng, thu đao vào vỏ, xoay người rời đi.
Lôi Lôi ngồi xổm người xuống, tiếp tục đau xót chia buồn với những mẫu gỗ bị chém nát đến tội nghiệp kia.
..............
Ngày thứ năm, như thường lệ, công tử đến rừng trúc, thấy Lôi Lôi vẫn chờ ở chỗ cũ, mặt mũi lập tức xầm xì, xoay người rời đi.
"Đừng đi mà," Lôi Lôi chạy tới ngăn hắn lại, "Ta đã nghĩ kỹ, huynh học cái gì thì yêu thích cái đó, tâm tình này của huynh ta hiểu, đao của huynh là thần thánh, dùng để trừ ác hành thiện, không thể dùng đốn củi, huynh xem, ngày hôm nay ta không mang gỗ đến."
Công tử quay lại nhìn quả thực không có gỗ, vẻ mặt dịu đi một chút.
Lôi Lôi muốn duy trì quan hệ tốt với hắn, chỉ vào Phượng Minh đao trên tay hắn, tán thưởng: "Đao tốt!"
Vốn là một thanh đao tốt, hắn gật đầu.
Lôi Lôi sờ sờ thân đao: "Tổ tiên truyền lại?"
Hắn gật đầu.
"Dùng lâu như vậy, có bị cùn không?"
"........."
" Có bị mòn không?"
".........."
Hắn suy nghĩ một chút, tìm từ ngữ dễ hiểu, giải thích cho nàng: "Dùng nội lực điều khiển, dĩ nhiên sẽ không bị như vậy."
Quả nhiên là binh khí lợi hại của đại hiệp, không cần bảo dưỡng, dùng mấy trăm đời cũng không thành vấn đề, ai nói đá kim cương chất lượng tốt nhất? Lôi Lôi vỗ tay thán phục: "Đao tốt! Đao tốt! Đao pháp của huynh tốt như vậy, có thể dạy ta mấy chiêu được không?"
Công tử nghĩ nàng ham học, cũng không nghĩ gì nhiều, hơi suy tư một chút, rồi nghiêm túc đưa ra lời khuyên: " Người dùng đao phải trầm ổn cương mãnh, quan trọng là phải có sức khỏe, nữ tử bản tính nhu nhược, có thể dùng đao pháp, chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vẫn nên học kiếm sẽ tốt hơn."
"Không cần, ta không cần dùng thành thục, học mấy chiêu là được."
"Mấy chiêu?" Công tử có dự cảm không lành.
"Chính là mấy chiêu đốn củi của huynh." Lôi Lôi giải thích, "Dĩ nhiên đao của huynh không thể dùng để bổ củi, ta học được rồi sẽ tự mình bổ, với lại đao ta dùng không cần thần thánh như của huynh, sau này, sở trường của huynh là chém người, còn sở trường của ta là đốn củi, như vậy vừa nhanh vừa hiệu quả cao, lại không mất sức."
Vẻ mặt công tử ngạc nhiên rồi từ từ chuyển sang đen, hừ một tiếng, chuẩn bị bỏ đi.
Lôi Lôi sợ, kéo kéo ống tay hắn: "Có võ công mà không dùng, cứ phải dùng cái rìu từ từ bổ củi, huynh không cảm thấy như vậy rất ngốc sao?"
"Buông tay." Giọng ẩn nhẫn.
Hôm nay không bổ được củi, nàng còn lâu mới buông tha: "Huynh luyện hai chiêu đi...."
"Buông tay!"
"Tiểu Bạch à Tiểu Bạch, ta không đủ sức bổ củi, giúp ta luyện hai chiêu thôi."
Cuối cùng hắn cũng mất đi tính nhẫn nại, tức giận dứt ống tay áo bỏ đi.
Sau lưng truyền đến tiếng kêu la của Lôi Lôi: "Này này, hôm nay huynh không bổ củi, buổi trưa không có cơm ăn đâu!"
Công tử tức giận rồi! Như phát hiện ra bí mật động trời này, tất cả đám người hầu lén lút truyền tai nhau, sau đó, tất cả mọi người đều cố tình đi ngang qua phòng công tử để được xem bộ mặt đen sì sì khi tức giận của người. Từ nhỏ công tử được dạy dỗ nghiêm ngặt, thêm vào tâm pháp Tiêu Tiêu Phượng Minh đao đòi hỏi hắn phải trầm ổn mới tự khắc chế được bản thân, kìm chế nóng nảy, cho nên hắn mới luyện được tính cách trầm ồn như vậy, cho dù nổi giận cũng sẽ không lộ ra trước mặt người khác. Hôm nay tất cả mọi người đều hiếu kì, kẻ nào có bản lĩnh khiến hắn phát điên như vậy?
Rất nhanh mọi người đều hiểu rõ, bữa trưa của toàn bộ Bách Thắng Sơn muộn nửa canh giờ.
Bởi vì vừa phát nộ khí, bây giờ nhìn Hồng thẩm và Lôi Lôi đứng ở trước mặt, trái lại hắn so với người khác đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Vì không có củi nấu cơm, Hồng thẩm vừa ấm ức vừa tự trách: "Hôm nay nấu cơm, đang nấu dở thì bị thiếu củi, may mà Ngũ Thuận đi bổ thêm một ít, nếu không toàn bộ trên dưới trang sơn sẽ chết đói." Thở dài, nhìn Lôi Lôi: "Nha đầu này da trắng nõn nà, sức khỏe yếu ớt, vốn dĩ không bổ nổi củi, vẫn nên sắp xếp đi nơi khác hỗ trợ đi, chuyện nhà bếp cô ấy không làm được."
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Qua Chi Thiên Lôi Nhất Bộ, truyện full Xuyên Qua Chi Thiên Lôi Nhất Bộ thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Qua Chi Thiên Lôi Nhất Bộ