Đảo mắt bọn Vương Lâm chuyển lên trấn trên định cư cũng đã 5 năm, ‘lẩu Lý thị’ làm ăn vẫn tốt như trước, nhưng Vương Lâm không tính lại mở rộng thêm cửa hàng.
Hiện tại bọn Vương Lâm không lại ở trong viện ở mặt sau cửa hàng, mà là ở một tòa nhà yên tĩnh ở phố Đông. Phòng ở sau cửa hàng bây giờ là phu thê Vương Bình và phu thê Lý Hà ở, còn những người làm việc vặt mời từ trấn trên đến thì mỗi ngày buổi tối đều về nhà ở.
Mời nhiều người ngoài đến làm như vậy nhưng Vương Lâm cũng không sợ nguyên liệu nấu lẩu bị tiết lộ ra ngoài, bởi vì lần nào nàng cũng chuẩn bị tốt ở nhà rồi mới kêu Lý Đại Thạch mang đến cửa hàng.
Tiểu Thạch hiện nay đã tròn 10 tuổi, có lẽ là đi học nhiều năm nên hiện tại hắn trở nên ổn trong như một ông cụ non, nhưng ở trước mặt Vương Lâm và Lý Đại Thạch thì vẫn thường xuyên làm nũng như một đứa trẻ.
Ở phương diện học tập hắn cũng rất được phu tử coi trọng, năm kia cùng Âu Dương Hạo cùng nhau thành đồng sinh, hiện giờ mục tiêu của Tiểu Thạch là có thể nhập Phủ* học tập. Dù sao bây giờ còn nhỏ vẫn lên ở Phủ học thêm chút kiến thức, có kiến thức rồi lại đi tham gia thi cử mới tốt.
(*) Phủ: khu vực hành chính thời Đường đến thời Thanh, cao hơn huyện một cấp.
Còn Lý Tiểu Hà, từ sau khi Lý Trương thị đến lẩu Lý thị của Vương Lâm làm thợ cũng đã chuyển lên thư viện trên trấn trên học, năm nay sẽ tham gia thi Hương.
Lý Tiểu Hoa năm trước cũng đã gả cho một hộ ở trấn trên, cuộc sống của phu thê son rất tốt. Lý Hà thu hoạch xong vụ thu năm nay cũng sẽ đến giúp Vương Lâm và Lý Đại Thạch, cứ như vậy đôi phu thê Lý Hà cũng không cần ngăn cách hai nơi.
Cả nhà Vương Bình cũng đã chuyển lên trấn, cả hai người đều ở quán lẩu hỗ trợ, Vương Bình quản lý phòng bếp, Vương Đồng Ngưu phụ trách chọn mua và đại đường, hàng tháng Vương Lâm trả cho hai người bọn họ 5 lượng.
Tiểu Nê Ba cũng đi thư viện Uyển Lộc học tập, có Tiểu Thạch trông coi nên việc học của hắn vẫn rất tốt, mà hiện tại người Tiểu Nê Ba sùng bái nhất chính Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Sơn khảo được tú tài rồi không lại tiếp tục tham gia cuộc thi, mà ở lại thư viện Uyển Lộc làm phu tử; Vương Lâm và Vương Lưu thị cũng đã nhiều lần khuyên hắn tham gia thi cử nhưng hắn nói hắn không thích hợp với chốn quan trường, không làm được ra dáng vẻ xu nịnh đó, cho nên Vương Lâm và Vương Lưu thị cũng không nói thêm gì nữa, mặc hắn tự quyết định.
Phu thê Vương Đại Sơn vẫn ở lại thôn Tiểu Cương, thỉnh thoảng cũng sẽ lên trấn ở hai ngày, Vương Lâm, Vương Bình và Vương Tiểu Sơn cũng nhiều lần bảo bọn họ chuyển lên trấn trên, dù sao hiện tại bọn họ ở trấn trên đều đã có phòng ở, nhưng phu thê Vương Đại Sơn luyến tiếc gia nghiệp kinh doanh cả đời, nói chờ bọn họ không thể làm được nữa bọn họ sẽ lên trấn trên sống cùng Vương Tiểu Sơn.
….
“Đại Thạch chàng bận thì đi đi, ở đây có nương rồi, chàng cứ yên tâm.” Vương Lâm đỡ bụng bầu tám tháng nói với Lý Đại Thạch một tấc cũng không rời ở bên cạnh.
Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch mỗi lần nhìn thấy tiểu nha đầu nhà Vương Bình đều rất thích, cho nên cũng muốn sinh cho hắn một nữ nhi để nhi nữ song toàn, thế nhưng mỗi lần nàng nói đến muốn sinh thêm một đứa Lý Đại Thạch lại kiên quyết phản đối.
Vì thế Vương Lâm động tay động chân vào trong thuốc uống hàng tháng của Lý Đại Thạch, khiến sau khi Lý Đại Thạch biết chuyện này mấy tháng liền không quan tâm đến Vương Lâm, cũng không gần gũi Vương Lâm.
Cuối cùng đến khi xác nhận Vương Lâm đã có thai hơn hai tháng Lý Đại Thạch mới ngày ngày trông giữ Vương Lâm, đến khi Vương Lâm có thai sáu tháng càng là cả đêm không ngủ trông Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch dần gầy đi đau lòng vô cùng, mặc kệ nàng cam đoan nói nhất định sẽ bình an sinh đứa nhỏ ra hắn cũng vẫn ngày ngày lo lắng, Lý Trương thị và Vương Lưu thị khuyên cũng không được.
Sau này vẫn là Vương Lâm nhờ người đi mời bà mụ nổi tiếng nhất đến cam đoan với Lý Đại Thạch rằng bà nhất định sẽ giúp Vương Lâm bình an sinh con, còn hứa rằng hai ngày Vương Lâm sắp sinh sẽ đến trông nàng. Sau đó Vương Lâm còn nói khi mình sinh sẽ mời một đại phu đến xem, nếu thật có chuyện gì thì đại phu có thể lập tức xem, Lý Đại Thạch thế mới không còn lo lắng như vậy nữa, nhưng vẫn ngày ngày trông coi nàng,
Thật ra thai này của Vương Lâm đại phu và bà mụ đều nói có thể thuận lợi sinh ra không có gì phải lo lắng, Lý Đại Thạch chính là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
“Đúng đó, Đại Thạch con mau đến quán đi, ở đây có ta trông rồi, vừa có chuyện gì ta nhất định sẽ nhờ người đi gọi con.”
Lý Đại Thạch thế này mới lưu luyến không rời đi đến quán.
“Tiểu Lâm, con nói sao Đại Thạch lại sợ nữ nhân sinh con như vậy chứ?”
“Có lẽ là sợ ta sẽ giống nương hắn.”
Lúc này Vương Lưu thị mới nhớ ra là nương Lý Đại Thạch là vì khó sinh mà chết, chắc là khi hắn còn nhỏ nghe người khác nói liền nhớ kỹ, vừa nghĩ như vậy Vương Lưu thị cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi tối Tiểu Thạch trở về nói với Vương Lâm và Lý Đại Thạch: “Cha nương, hôm nay ta nghe Lễ thúc nói (người bọn Lý Đại Thạch cứu ở tiểu sơn cốc tên là Doãn Lễ) tháng sau ta cũng có thể đến An phủ đọc sách, thúc ấy đã nhờ người chuẩn bị hết rồi.”
“Ừ, Hạo Hạo cũng sẽ đi à?”
“Dạ, hai chúng ta cùng đi.”
“Cha nương không ở bên cạnh con nhớ phải chăm sóc tốt bản thân đấy.” Đệ tử đi Phủ đọc sách đều muốn ở lại trường trong Phủ học.
“Nương, Tiểu Thạch đã biết.”
Vương Lâm nghĩ Tiểu Thạch còn nhỏ như vậy đã rời khỏi nàng và Lý Đại Thạch đi ra bên ngoài trong lòng thủy chung lo lắng, vì thế dặn cái này dặn cái kia, nói hơn nửa canh giờ, vẫn là Lý Đại Thạch lên tiếng cắt đứt nàng, bằng không Vương Lâm còn có thể nói cả đêm.
“Được rồi nàng dâu, Tiểu Thạch đi Phủ học chúng ta có thể thường xuyên đi xem con, dù sao nơi này chỉ cách Phủ có ba bốn giờ đi đường.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Qua Thành Nông Phụ, truyện full Xuyên Qua Thành Nông Phụ thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Qua Thành Nông Phụ