Editor: Mel*Meow
"Đường Hân Nguyệt? Không đúng, tuy có chút giống Đường Hân Nguyệt, nhưng khẳng định không phải là một người... Bộ quần áo này cũng... Giống như đồ của người trẻ thuộc thế hệ trước... Đệt mẹ, chẳng lẽ người này là mẹ ruột của Đường Hân Nguyệt?"
Thanh âm Lỗ Sáng cất cao hẳn lên, ba ba Đường Hân Nguyệt, Đường Hải Sơn mới có một án phát sinh cách đây không lâu, hắn tự nhiên có biết đôi chút.
Nghe nói, khi còn nhỏ Đường Miên Miên chính là bị mẹ ruột của Đường Hân Nguyệt đánh tráo, lưu lạc ở bên ngoài tận 22 năm, cuộc sống của thiên kim nhà giàu chân chính còn muốn khốn khổ hơn người bình thường nhiều.
Nhưng mà, tuy Đường phu nhân đã tố cáo tìm kiếm thân ảnh của người phụ nữ chủ mưu vụ đánh tráo kia, nhưng tựa hồ như tìm khắp cả nước mà vẫn không thấy người này.
"Mày tìm thấy bức ảnh này từ chỗ nào vậy, hung phạm có liên quan đến mẹ ruột của Đường Hân Nguyệt ư?"
Lúc này, Vương Hồng Lực, người vốn hô đệt mẹ đầu tiên lại thần thần bí bí vỗ vỗ bả vai Lỗ Sáng:
"Hung phạm không phải là có liên quan đến mẹ ruột của Đường Hân Nguyệt, mà tao hoài nghi chính là mẹ ruột Đường Hân Nguyệt, chẳng qua, bà ta hẳn là đã chỉnh dung rồi, mày đoán xem, hiện tại bà ta chỉnh thành ai?"
Sau khi nghe được, Lỗ Sáng kích động cực kỳ, vỗ bàn bôm bốp:
"Thảo nào cảnh sát dùng hệ thống phân biệt mặt người siêu chuẩn xác của công ty chúng ta quét khắp các nơi mà vẫn không tìm ra bà ta, hóa ra không phải là do bà ta chạy trốn ra nước ngoài, mà là đi chỉnh dung sao?"
Lỗ Sáng suy đoán như thế, lại xoa xoa đôi tay đau đớn do đập xuống bàn vài cái kia:
"Bà ta chỉnh thành ai? Nếu tao tìm thấy bà ta có phải là tao đã lập được một chiến công lớn đáng để ghi nhớ rồi không!"
Thật ra, từ hồi còn bé Lỗ Sáng đã có ước mơ trở thành anh hùng, chỉ là đầu óc phát triển quá tốt, tế bào vận động không đuổi kịp, cho nên chỉ có thể thực hiện giấc mộng anh hùng bằng cách khác.
Ví dụ như tham gia tổ nghiên cứu khoa học Sở thị, hệ thống phân biệt mặt người do bọn họ sáng chế ra chẳng những có thể sử dụng trên di động bằng cách trả tiền phần mềm, mà còn có thể trợ giúp cảnh sát trong việc phân biệt phần tử khủng bố một cách chuẩn xác nhất.
"Ảnh hậu Vương Tiêu."
Vương Hồng Lực cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, trực tiếp nói cho Lỗ Sáng, sau đó miệng chậc chậc cảm thán:
"Nữ nhân này thật không đơn giản a, lợi dụng việc mấy năm trước quốc gia chúng ta lưu động dân cư nhiều, các vấn đề liên quan đến hồ sơ hộ khẩu đều dễ giải quyết, liền lừa dối đút lót làm cho mình một thân phận mới. Nhiều năm như vậy ở giới giải trí lăn lộn đến phong sinh thủy khởi* lại chưa từng liên hệ với Đường Hải Sơn và con gái ruột của mình dù chỉ một lầm, chỉ ở đó, một bên phát triển sự nghiệp, một bên yên lặng nhìn con gái nhà mình hưởng thụ đủ loại vinh hoa phú quý. Năm nay còn gả cho phú hào Trương Bính Phong."
*Phong sinh thủy khởi: thuận buồm xuôi gió.
"Vãi thật, thế mà lại là Vương Tiêu?! Mẹ tao vẫn luôn là fans của bà ta đấy, khi tao còn nhỏ toàn bắt tao cùng xem mấy phim truyền hình do bà ta đóng."
Vương Hồng Lực cũng phụ họa nói:
"Tao cũng là xem phim truyền hình do bà ta diễn lớn lên, chưa từng nghĩ hóa ra nữ thần trẻ mãi không già kia lại do chỉnh dung mà thành, hơn nữa bản chất còn là một tiểu tam ác độc câu dẫn chồng người khác, đã thế còn bắt cóc con gái ruột của người ta. Thật đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài."
Lỗ Sáng một bên sửa sang lại tư liệu, chuẩn bị gửi đi cho Sở Trăn, kết thúc nhiệm vụ một ngày, một bên thở dài:
"Nếu mẹ tao biết Vương Tiêu là người như vậy, khẳng định là sẽ khổ sở trong lòng, tuy rằng mấy năm nay bà ấy không theo đuổi thần tượng nữa, nhưng mỗi khi có tin tức giải trí về Vương Tiêu, bà ấy vẫn sẽ chú ý, thời điểm Vương Tiêu tuyên bố tránh bóng, mẹ tao còn cực kỳ tiếc nuối nói, về sau không còn được xem tác phẩm mới của ảnh hậu nữa rồi."
"Loại thần tượng này, không đáng được nhiều người sùng bái như vậy, khổ sở là nhất thời, sau đó mẹ mày sẽ chỉ cảm thấy tự hào về mày thôi."
Vương Hồng Lực khuyên giải an ủi Lỗ Sáng một câu, cũng đóng gói tư liệu, nhấn gửi đi, đem kết cục giao cho Sở tổng tự mình xử lý.
...
Sở gia, Sở lão gia tử lại đợi không kịp Sở Trăn tìm độc thủ phía sau màn mà trực tiếp tự mình ra tay.
Sở lão gia tử từng không mấy quen thuộc với giới giải trí, nhưng từ lúc Đường Miên Miên tiến quân vào giới giải trí cho tới nay, ông cứ như trưởng bối luôn bận tâm về đứa nhỏ kia, không thể nhìn thấy đứa nhỏ mỗi ngày, ông liền mỗi sáng thức dậy xem tin tức liên quan đến Đường Miên Miên, biết đứa nhỏ đều ổn, tâm tình một ngày của ông cũng sẽ tốt theo.
Hôm nay, ông giống như thường ngày bật di động mở weibo ra, vốn tưởng rằng sẽ giống như mọi hôm, nhìn thấy các fans của Miên Miên ở phía dưới weibo của cô khen lấy khen để, mỗi bình luận đều là "Miên Miên đẹp quá" "Miên Miên cố gắng lên" "Miên Miên khỏe nhất", sau đó Sở lão gia tử liền cười thật sảng khoái, tâm tình tốt cứ như khi Sở Trăn còn nhỏ, lấy được các loại giấy khen hoặc có thông báo xếp hạng nhất toàn trường, ông đều hẹn gặp nhóm bằng hữu rồi vui vẻ khoe khoang cháu trai nhà mình xuất sắc như thế nào.
Mà hôm nay khi Sở lão gia tử vừa mở weibo lên, trước mắt lại toàn là tiếng chửi rủa, cái gì mà "Cút mẹ khỏi giới giải trí đi", cái gì mà "Đồ đê tiện yêu diễm", cái gì mà "Loại chỉ biết dựa vào hậu trường đằng sau như thế này đúng là vết bẩn của giới giải trí"...
Lúc này mặt Sở lão gia tử lập tức đen kịt hẳn đi, phảng phất như ông đang nhìn thấy đứa nhỏ mình nâng niu trân quý bị người ta lăng nhục ngay trước mặt mình, nội tâm trào lên một cỗ oán giận, nghẹn khuất cực kỳ.
May mà Sở lão gia tử còn chưa tới mức mất đi lý trí, chẳng những khống chế rất tốt tâm tình của mình, áp chế sự phẫn nộ xuống phạm vi trái tim có thể chịu đựng được, lại chuẩn bị sẵn tinh thần tìm đọc bài viết nói Đường Miên Miên có hậu trường đằng sau kia.
Ha ha ha.
Đọc bài viết kia xong, khóe miệng Sở lão gia tử cười lạnh một tiếng, lúc này liền gọi một cú điện thoại tới Vương bá bên kia.
Vương bá lúc này đang đi tuần tra trang viên, giám sát người hầu làm việc quét tước, cũng nhìn xem việc tu bổ trang viên như thế nào rồi, hiện đang ở trong hoa viên, thì nghe thấy trong túi áo có tiếng chuông điện thoại reo.
Quản gia Vương bá để tiếng chuông điện thoại của mỗi một người quan trọng là một bài nhạc khác nhau, bài nhạc này là của riêng Sở lão gia tử, Vương bá vừa nghe thấy liền vội vàng nhận điện thoại, sợ lão gia tử có chuyện gì gấp.
Sau khi điện thoại được kết nối, Vương bá lập tức nói:
"Lão thái gia, ngài có chuyện gì cần phân phó ạ."
"Đi chụp giấy chứng nhận kết hôn của tên tiểu tử thối kia rồi gửi qua cho ta."
Đầu kia, thanh âm Sở lão gia tử nặng nề, tựa hồ như còn mang theo hỏa khí.
"Lão thái gia ngài bình tĩnh lại đã, không phải tức giận, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Vương bá biết, lời nói ra khỏi miệng, tức giận trong lòng cũng sẽ biến mất đôi chút, cho nên một bên khuyên Sở lão gia tử ổn định cảm xúc, một bên chuẩn bị làm kẻ lắng nghe tiêu chuẩn.
Vương bá là lão nhân trong nhà, Sở lão gia tử cũng không gạt hắn, trực tiếp liền đem chuyện mình nhìn thấy trên mạng đại khái nói qua một lần.
Vương bá đã coi Đường Miên Miên như là một nửa con gái ruột, lúc này nghe xong cũng cùng chung mối thù:
"Đám người kia quả thực là nói hươu nói vượn, thiếu gia nhà ta che chở thiếu phu nhân không phải là chuyện đương nhiên sao? Người kia muốn hãm hại thiếu phu nhân nhà ta, thiếu gia chẳng qua chỉ là cắt đứt tài nguyên đến từ Sở thị thôi mà, tôi thấy thiếu gia làm vậy đã là có tâm có đức lắm rồi đấy, thế mà bọn họ còn được đà lấn tới! Lão gia yên tâm, thiếu gia không đặt giấy chứng nhận kết hôn vào két sắt có mật mã, mà đặt ngay ở trong ngăn kéo tủ đầu giường ấy, tôi đây liền đi chụp cho ngài."
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính, truyện full Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính