Năm nay thành phố B mùa đông phá lệ tới sớm, mới trung tuần tháng 11 mà đã bắt đầu có tuyết rơi.
Giai đoạn tốt nghiệp có rất nhiều việc, sau mấy ngày bận rộn, Cố Tịnh Nhuyễn rốt cuộc có thời gian nghỉ ngơi, tới gần 12 giờ mới bởi vì đói mà tỉnh lại.
Mới vừa tỉnh liền thấy ngoài cửa sổ lả tả bông tuyết nhỏ.
Cố Tịnh Nhuyễn đầu tiên là sửng sốt vài giây, không xác định mà mở miệng nhẹ lẩm bẩm: "Tuyết? Năm nay sớm như vậy sao?"
Dù đã ở thành phố B gặp qua tuyết rất nhiều lần, nhưng mỗi năm gặp lại đều cảm giác dị thường vui vẻ.
Có thể là bởi vì sau khi tuyết rơi, toàn bộ thế giới đều trắng xoá.
Cố Tịnh Nhuyễn không chỉ có nghĩ như vậy.
Càng lớn càng phải nghĩ về nhiều việc hơn.
Cô thở dài, phát hiện từ lúc tỉnh lại cũng chưa thấy Tạ Tri Ý, thử kêu tên nàng hai tiếng, ít phút sau nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, rồi sau đó thấy nàng đẩy cửa tiến vào.
"Tỉnh rồi?"
Tạ Tri Ý thấy cô hai ngày này cũng chưa ngủ ngon giấc, thật vất vả có thời gian ngủ cho nên không quấy rầy.
Cố Tịnh Nhuyễn ngáp một cái, híp híp mắt: "Ôm em, rời giường."
"Em bé sao?" Tạ Tri Ý cười lắc lắc đầu, đi đến mép giường, nhẹ nhàng ôm ôm cô, sau đó từ giá treo lấy quần áo giúp cô mặc vào.
Trên thực tế Cố Tịnh Nhuyễn cũng không có hoàn toàn thanh tỉnh, tranh thủ lúc Tạ Tri Ý giúp cô mặc quần áo, Cố Tịnh Nhuyễn vùi đầu lại chợp mắt một hồi.
Tạ Tri Ý giúp cô mặc đồ xong, thấy cô hô hấp nhè nhẹ đều đều, cho rằng cô lại ngủ rồi nên không vội vã đẩy cô ra, cứ như vậy lẳng lặng mà ôm.
Qua hồi lâu, Cố Tịnh Nhuyễn mới mở to mắt, ngẩng đầu nhìn nàng ngọt ngào cười: "Mềm mềm thơm thơm."
Tạ Tri Ý cười trả lời nói: "Không có thơm như Nhuyễn Nhuyễn."
Nói còn xoa nhẹ đầu tóc cô.
Cố Tịnh Nhuyễn rời giường rửa mặt, ra ngoài phát hiện trên bàn đã dọn xong hai phần đồ ăn.
Tạ Tri Ý đã ăn qua bữa sáng, này chỉ là vì bồi Cố Tịnh Nhuyễn mà thôi.
Nàng biết, Cố Tịnh Nhuyễn không thích một mình ăn sáng.
"Tỷ tỷ, bên ngoài tuyết rơi đó."
Tạ Tri Ý đáp lại nói: "Ừ, sáng sớm 6 giờ là bắt đầu rơi, mặt đất đều đã có tuyết đọng."
"Woa, vậy có phải hay không có thể đắp người tuyết chơi ném tuyết?"
"Ừa."
Tạ Tri Ý biết mỗi năm mùa đông Cố Tịnh Nhuyễn đều có chấp niệm với việc đắp người tuyết và chơi ném tuyết. Mặc dù mỗi năm người chơi cùng cô cũng chỉ có nàng, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn như cũ chơi không biết mệt.
Ăn xong bữa sáng, Tạ Tri Ý mang theo Cố Tịnh Nhuyễn xuống lầu chuẩn bị đi công viên chơi, lúc ra cửa thì tuyết đã ngừng.
Buổi sáng lúc mua đồ ăn, Tạ Tri Ý thấy công viên có mấy đứa bé đang nghịch tuyết, vừa lúc có thể mang theo "em bé" nhà mình đến góp náo nhiệt.
Khi đến nơi, công viên đã có hai người tuyết.
Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa ngồi xổm xuống vò một cục tuyết thì nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm: "Tỷ tỷ, chị là muốn đắp người tuyết sao? Bọn em tặng chị một cái ha?"
Nói chuyện chính là một bé gái, ánh mắt đơn thuần thẳng tắp nhìn cô.
Cố Tịnh Nhuyễn còn chưa kịp nói gì, lại nghe thấy một giọng khác hơi mang thanh lãnh: "Em quấy rầy đến người khác."
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ, truyện full Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ