Cách hôm Lãnh Phong tỏ tình với Hàn Liên trên bờ biển đã nửa tháng, công ty của Hàn Liên cũng đã dần đi vào ổn định hiện tại dưới sự đồng ý của ba Hàn Lãnh Phong đang bắt tay vào việc chuẩn bị hôn lễ.
Không khí hân hoan đầy vui vẻ.
Nhưng có một người lại không mấy vui vẻ cho lắm.
Cẩm Lạc nhìn đống tài liệu tối qua sếp gửi cho mình làm mà nước mắt chảy dài.
Còn gì đau hơn việc tăng ca ngoài giờ mà không có lương chứ? Đợi sau khi đám cưới kết thúc phải mách sếp Hàn mới được.
Hôm hôn lễ diễn ra Aztecan rất tốt bụng mà bật live stream lên để cho các tiểu Rèm Gió chờ đợi bao lâu nay hóng hớt.
Camera vừa bật là một hàng dài người đến xếp hàng bình luận.
[Sự nghiệp đu cp của tôi đúng là không uổng phí.]
[Lần đầu đu cp vậy mà thuyền thật sự cập bến thật quá hạnh phúc hu hu.]
[Phong Liên is real! Tiểu Rèm Gió là nhất! ]
[Phong Liên is real! Tiểu Rèm Gió là nhất!]
[Phong Liên is real, Tiểu Rèm Gió là nhất!]
[A má ơi ảnh đế Ninh Trình cũng đến kìa a a a a! ]
[Lầu trên phá đội hình quá đi!..
Ở Dung Lệ tỷ tỷ của tui cũng đến.]
[Ui má ơi nhìn đâu cũng thấy người nổi tiếng hết.]
[Hóng quá đi, không biết hôm nay tiểu Liên bận âu phục màu gì nhỉ?]
[Tôi đoán là màu trắng, màu đó là hợp với tiểu Liên nhà mình nhất.]
[Tôi thấy màu xám là đẹp nhất rất tôn da, da Tiểu Liên còn trắng như vậy chắc chắn màu này sẽ rất đẹp]
[Màu đỏ rượu thì sao? Trước giờ chưa từng thấy cậu ấy bận màu này chắc chắn sẽ rất quyến rũ á.]
[Đoán làm gì? Dù tiểu Liên bận màu nào cũng đẹp hết!]
[Đúng đúng!]
Dương Minh Nguyệt đẩy cửa phòng ra mỉm cười nhìn người đang ngồi trước gương: “Cậu xem cậu kìa, lại đổ mồ hôi rồi!”
(Cho ai không nhớ Dương Minh Nguyệt là lớp phó học tập của Hàn Liên *Chương 7)
Hàn Liên bĩu môi: “Không cần đánh phấn đâu mà.”
Dương Minh Nguyệt bất đắc dĩ để hộp phấn xuống, giọng có chút hờn dỗi: “Cậu đó! Không nói một tiếng mà biến mất bốn năm tới khi xuất hiện thì đùng một phát kết hôn luôn, thật là làm bọn tớ không kịp đề phòng.”
Hàn Liên cười ha hả: “Biết sao được không kết lẹ sợ anh ấy bị người bắt mất.”
Dương Minh Nguyệt nhìn cậu: “Ai dám bắt vị kia nhà cậu hả?”
Hàn Liên nghĩ nghĩ cũng đúng.
Lúc này cánh cửa lại mở ra một cậu trai vô cùng tuấn tú bước vào, quả đầu được nhuộm một màu vàng rất lố lăng.
Dương Minh Nguyệt nhìn thấy người đi vào liền chống nạnh mắng: “Châu Á Thành, cậu đi vào mà không biết gõ cửa hả?”
Châu Á Thành gãi đầu: “Ha ha xin lỗi quên mất.”
(Nhắc lại: Châu Á Thành là bạn diễn kịch với Hàn Liên lúc trước.
Xem lại chương 6)
Dương Minh Nguyệt tức giận véo tai cậu ta.
Hàn Liên cũng không quản hai người đang náo loạn đi vào phòng thay đồ.
Lễ phục hôm nay của cậu là một bộ màu đen khác hẳn với những gì cư dân mạng đoán lúc trước.
Tóc được vuốt ra đằng sau để lệ vầng trán trơn bóng.
Hàn Liên năm nay đã 18 tuổi sớm đã mất đi vẻ ngây ngô đáng yêu lúc ban đầu thay vào đó là sự thành thục, ổn trọng.
Trong live stream các fan còn đang điên cuồng đoán xem Hàn Liên bận lễ phục màu gì, cho đến khi thấy Hàn Liên bước ra ngoài để tiếp đãi khách khứa xung quanh thì họ không còn hơi sức đâu mà đoán nữa.
[Má ơi!!! Trai đẹp *Rớt nước bọt*]
[Ôi má ơi nhìn công quá dậy?]
[Hic hôm nay tui phát hiện ra con tui đã trưởng thành rồi.]
[Tiểu Liên hôm nay mlem quá đi.
Đừng một mình nhìn công quá đi mất! ]
[Đúng vậy, chỉ khi em đứng một mình mới công thôi ha ha]
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm, truyện full Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm