Giao lại lá cờ cho Sylia, ngay lập tức tất cả thành viên của đội kỵ sĩ được giao ngay bài huấn luyện tiếp theo.
Ba tháng trôi qua những bài huấn luyện được Sylia giao đến không ngừng nghỉ khiến cả tổ kỵ sĩ như đang giẫm phải phân.
Đám người họ không biết tại sao lại sử dụng từ "phân" để miêu tả trạng thái lúc này.
"Này... tôi mệt lắm rồi. Sylia tính để chúng ta làm đến chết à."
Đội trưởng đội 4 dựa vào cạnh bàn hỏi xong rồi thở dốc.
Ta đánh vào đầu anh ta rồi cười đểu.
"Nhanh thế đã lười biếng rồi à?"
Ngay lập tức đội trưởng đội 4 đã nổi lửa trở lại.
"Này sao cô dám đánh tôi!?"
"Fufu ~ Có giỏi thì bắt tôi lại đi."
"Này! Sao hai em lại có thể đùa giỡn với nhau khi không có tôi cơ chứ!?"
Chưa kịp để cả hai chơi trò đuổi bắt thì giọng nói của Sylia vang lên rồi bất ngờ xuất hiện trước mặt hai người khiến cả hai giật mình đau tim.
"Tập họp nghe thông báo nào!"
Ta xoa nơi con tim đau nhói rồi lắng nghe xem Sylia muốn nói gì.
"Kể từ bây giờ cuộc huấn luyện sẽ chấm dứt! Chúc mừng các em đã hoàn thành khóa học của tôi. Hãy chờ được phong chức kỵ sĩ đi nhé."
Nghe xong tất cả thành viên tổ kỵ sĩ hạnh phúc chảy nước mắt rồi đập tay nhau.
"Nghe hết đã nào! Kể từ tuần này các em sẽ được nghỉ nên muốn làm gì thì làm gì nhé."
Mọi người lại vui hơn nữa và nhảy vào ôm nhau rồi từng người về phòng của mình để chuẩn bị chuyến đi nghỉ mát của mình.
"Alisha, sao em không trở về phòng của mình?"
"Cô bỏ tay ra khỏi mông em như thế em mới đi được..."
"A, xin lỗi nhầm tay. Tay này mới đúng."
Và thế Sylia dùng tay kia bóp lấy một bên mông ta...
"Kyaaa..."
"Oho, mông em thật đầy đặn..."
"Đừng xoa nữa..."
Mấy tháng này ta mới nhận ra Sylia là một kẻ biến thái thích trêu chọc người khác.
Bỗng nhiên Sylia run lên một cái rồi dùng khuôn mặt giận dữ mở cổng dịch chuyển ra.
"Con bitch Ela lại quyến rũ Raran của mình! Mình phải băm nó ra thành từng mảnh rồi an ủi anh ấy mới được."
Đó là những gì ta nghe được khi cánh cổng biến mất...
Mông ta chắc hẳn đã đỏ hơn rồi...
Lần sau ta chắc chắn sẽ tránh xa Sylia mỗi lần cô ấy đến gần.
Thở dài, ta chợt nhớ là phải rèn kiếm.
Mấy tháng vừa rồi thật sự rất bận rộn khiến ta quên mất phải giúp anh chàng kỳ lạ kia.
Lấy viên đá được giấu ở giữa ngực ra.
"Đến lúc phải thay kiếm rồi. Anh hãy chờ một chút nữa thôi là sẽ được tự do ra khỏi bóng tối.
Nói với viên đá, ta cười rồi chuẩn bị rèn kiếm ngay tại sân trống phía sau tổ kỵ sĩ.
Cầm trên tay cây búa đập trên thanh thép đã được đung nóng, mồ hôi từ trên trán chảy xuống dưới đất.
Về viên đá thì ta đã bỏ vào khi nấu loãng kim loại, xin đừng trách ta nếu anh có chết...
Ôi chúa ơi! Hi vọng là sẽ thành công.
Đập gần khoảng 30 lần thì thanh thép bỗng nhiên phát sáng, khi ta mở mắt ra thì thanh thép cần phải chờ nguội đã trở thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.
Ta nghi ngờ cầm kiếm lên rồi vung lên vung xuống.
"..."
Không cần mài dũa cùng không cần phản gắn chuôi...
Cái thanh kiếm này thật đáng sợ.
Mà thôi cũng kệ, ta sờ thanh kiếm rồi gắn ngay bên hông.
"Từ đây hãy cùng nhau cố gắng nhé."
Đi về phòng của mình ta suy nghĩ chắc cũng nên tìm vỏ để đựng cái thanh kiếm kỳ lạ này.
Chưa được nửa quãng đường thì bên trường báo có người đưa tin từ gia tộc ta gửi đến.
Thế là ta đành đi đến cổng trường để gặp người đưa tin.
"Lucia, có chuyện gì sao?"
Trước mặt ta là cô người hầu Lucia, ta không ngờ rằng cha sẽ phái cô ấy đến.
Lucia chào ta rồi ngẩng đầu lên.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Vào Game Thiếu Nữ, Ta Phải Làm Nữ Phụ Thật Sao? Ôi Không!, truyện full Xuyên Vào Game Thiếu Nữ, Ta Phải Làm Nữ Phụ Thật Sao? Ôi Không! thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Vào Game Thiếu Nữ, Ta Phải Làm Nữ Phụ Thật Sao? Ôi Không!