. Tiểu Xuân hôm nay tâm tình thoải mái nên bồng tiểu bảo bối đi dạo một vòng, ngang qua biệt viện nơi hơn một năm nay nàng không đặt chân đến, biệt viện có chút cũ kĩ, vài chỗ đóng mạng nhện. Trước sân đầy lá khô, vừa nhìn đã biết không người ở. Tiểu Xuân sợ bảo bối hít phải bụi liền đưa cho nha hoàn bế đứng bên ngoài, còn nàng đi vào nhìn sơ một lát ôn lại kỉ niệm cũ. Còn nhớ một năm trước, nàng thay tiểu thư nhận tội bị hoàng thượng lúc bấy giờ là Cửu vương gia bắt đem đi chôn sống. Cứ ngỡ hôm đó là ngày cuối cùng nàng được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, không ngờ Quốc Hạo đột nhiên xuất hiện, phất tay vài ba cái đã hạ gục được mấy kẻ kia cứu nàng khiến nàng có chút rung động. Lúc đó nàng biết Hạo cứu nàng là vì muốn lấy lòng tiểu thư, nhưng nàng cũng chỉ giữ trong lòng không nói ra, được như vậy đã là phúc phận của nàng, dù yêu chàng mà không được đáp lại nàng cũng sẽ tiếp tục yêu đơn phương như vậy. Sau khi Quốc Hạo đem nàng về, phóng khoáng đãi nàng một bữa thịnh soạn ở Tinh Thương Lầu, lần đầu được ăn những món sơn hào hải vị như vậy nàng quá phấn khích đến nỗi dành một thời gian để ngắm chúng mà không nỡ ăn.
- Xuân nhi! Đang nghĩ gì vậy?
. Cảm nhận được có người phía sau ôm nàng, hương thơm nam tính quen thuộc như vậy nàng liền đoán ra, để yên cho hắn tuỳ ý.
- Chỉ là đi ngang đây, nhớ đến những chuyện trước kia.
- Chuyện gì? Có phải là chuyện ta cho nàng ăn no nê sau đó đột nhiên đem nàng nhốt ở biệt viện, nàng liền hiểu lầm ta có ý đồ bất chính?
. Haiz nhớ đến chuyện đó nàng liền buồn cười, khi ăn no nê ở Tinh Thương Lầu xong, từ trên lầu nhìn xuống thì thấy Lãnh Hàn Sương đang dạo quanh gần đó, Hạo liền nhanh chóng ôm nàng bay về Thất phủ, giữa đường nhận tin khẩn phải đi gấp liền quăng nàng vào biệt viện khoá cửa chỉ quăng lại một câu rồi rời đi. " Không được la, bị phát hiện liền chết "
. Nàng trong đầu cứ sợ hãi ôm mình một khối trong góc. Hạo lúc đó bận tối mặt tối mày mà quên đem đồ ăn đến cho nàng khiến nàng mém chút đã chết vì đói. Hai ngày sau mới chợt nhớ liền đích thân mang thức ăn đến, rồi giải thích cho nàng hiểu lý do vì sao lại bị nhốt ở đây. Khoảng thời gian đó Tiểu Xuân một thân một mình ở biệt viện cô độc, Hạo liền tinh ý rãnh rỗi lại đến thăm nàng cho đến lúc đi trấn áp Tây vực.
- Hạo, thiếp đang nhớ đến một chuyện mà bấy lâu nay thiếp giấu chàng không dám nói ra.
. Hạo đặt cằm trên vai nàng, nhắm mắt vùi mặt vào tóc Tiểu Xuân hít một hơi.
- Còn nhớ lúc chúng ta trên đường đến Tây vực, chàng đi ra suối nước gần đó tắm rửa, thiếp cũng tình cờ xách một thùng đồ ra suối nước giặt, lại thấy được cảnh....được cảnh...
- Cảnh gì mau thành thật khai báo.
. Bị Hạo cù, Tiểu Xuân vì nhột cười phá lên.
- Haha...thấy được cảnh chàng trần truồng đi lên...
- Sao nào? Có phải thân hình của ta rất đẹp không?
. Tiểu Xuân hai má lại đỏ hồng, ai biết được có ngày thân hình cường tráng dưới suối nước kia bây giờ thuộc sở hữu của nàng kia chứ.
- Chàng chỉ thích tự luyến.
. Sau đó Tiểu Xuân lại nhớ đến thời gian ở hang động vùng Tiêu Kì. Lúc Hạo hôn mê bất tỉnh, nàng trong lúc lau mình cho Hạo mà có vài lần cố ý đụng chạm, nghĩ tới thật đỏ mặt a~
- Oaaa....oaaaa.....
. Tiểu Xuân cùng Hạo nghe thấy tiếng bảo bối khóc liền chạy ra ngoài xem, nha hoàn liền ôm bảo bối trao nàng.
- Vương phi, thiếu gia không hiểu sao lại khóc lớn như vậy, chắc là thiếu gia muốn người bế.
. Tiểu Xuân vừa bế tiểu bảo bối lên vỗ vỗ vài cái lập tức nín khóc, hai má phụng phịu cọ cọ lên vai nàng, nàng vừa đổi tư thế nhóc con liền vùi mặt vào ngực, Hạo đứng kế bên thấy vậy trên mặt hiện rõ ba vạch đen.
- Tiểu tử, ngươi đừng giả vờ nữa, ngươi đã có thể ăn cháo rồi, từ nay cháo là khẩu phần ăn chính của ngươi, đừng hòng đụng vào phần ăn của bổn vương.
. Tiểu Xuân nhìn thấy nha hoàn đứng cạnh bẽn lẽn cười nàng liền xấu hổ trừng mắt hắn một cái. Bây giờ nàng mới hiểu cảm giác của tiểu thư khi bị nàng và Lan Tâm chọc ghẹo.
- Về phòng liền biết tay thiếp, còn bây giờ mau quét sân đi, chiều nay thiếp muốn ra đây chơi.
. Tiểu Xuân nghiến răng nói xong bồng bảo bối bỏ đi để lại tên ngốc tử bơ vơ ở biệt viện. Nàng muốn chơi chúng ta có thể chơi trên giường, trong phòng hay bất cứ chỗ khác, sao cứ phải là cái biệt viện xa lắc xa lơ này?
----------
. Hắn sau khi dọn dẹp sạch cái sân cho nương tử chơi liền vác cả thân người mồ hôi nhễ nhãi về phòng. Nhìn thấy bảo bối nằm trên giường, hắn đi lại muốn hôn lên má nó một cái liền bị một lực đẩy ra.
- Cả người chàng hôi như vậy sao có thể đụng vào bảo bối? Mau đi tắm rồi muốn hôn bao nhiêu thì hôn.
- Nàng...nàng trước kia không chê ta hôi....
. Tần vương mặt uỷ khuất xịu xuống tỏ vẻ đáng thương.
- Bây giờ đã có bảo bối rồi, chàng nên sạch sẽ một chút.
. Tần vương hờn dỗi dậm chân tại chỗ mấy phát.
- Nàng cái gì cũng bảo bối bảo bối, nàng không còn thương ta nữa.
- Ây da chàng lại đi so đo với đứa nhỏ, như vậy đi, cởi đồ, thiếp tắm cho chàng.
- Ái phi, chi bằng chúng ta cùng tắm uyên ương đi.
. Và thế là đứa nhỏ nằm trên giường chơi đùa một mình, bên tai lại nghe thứ âm thanh kì lạ, rõ ràng là của phụ mẫu thân nhưng tại sao trước giờ vẫn chưa nghe loại âm thanh đặc biệt đến như thế.
-----------
- An Diệp, mau vào đây!!!!
. An Diệp năm nay tròn bốn tuổi, tính tình ngông cuồng quậy phá ngay từ nhỏ, hôm nay lại không biết gây ra chuyện gì chọc phụ thân phải tức điên lên.
- An Diệp! Quỳ xuống!
. Nhỏ tuổi nhưng lanh lợi, còn có chút ranh ma, biết tình cảnh này bất lợi liền thuận theo phụ thân quỳ xuống, cố gắng khóc ra hai ba giọt, miệng nhỏ mếu máo tỏ vẻ đáng thương. Tiểu Xuân đứng bên cạnh thấy vẻ mặt của bảo bối mà mềm lòng vác bụng to chạy đến ôm con.
- Chàng đừng khắt khe với nó quá, Diệp nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện chàng đừng đánh nó.
- Nàng tránh qua một bên để bổn vương dạy dỗ lại nó, nàng che chở cho nó, nó liền hư đốn!!
- Chàng nói đi, nó làm gì mà chàng gọi là hư đốn.
- Sáng nay ta dắt nó đi chơi thì gặp Tiểu Hắc với Lan Tâm, nàng biết nó đã làm gì hay không?
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Về Làm Sủng Phi, truyện full Xuyên Về Làm Sủng Phi thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Về Làm Sủng Phi