“Dương Dật, tôi tới thăm cậu đây!” – vừa mới sáng sớm Trương Nghĩa Phong đã đến, đứng ở dưới lầu kêu gào. Ngày hôm qua Dương Dật cũng làm được kha khá động tác phục hồi, đến tối lại tiết qua một lần, cho nên sáng hôm nay Trần Tĩnh cũng không gọi hắn dậy sớm. Dù sao ánh mặt trời lúc sáng sớm cũng không có nhiều tác dụng tốt, đợi đến tầm bảy tám giờ, khi mặt trời mọc mới là thời điểm rèn luyện tốt nhất.
“Trương Nghĩa Phong, A Dật còn đang ngủ, ngươi đừng có hô to gọi nhỏ, nếu đem hắn đánh thức, có tin ta đem ngươi quăng ra ngoài không.” – Trần Tĩnh trừng Trương Nghĩa Phong một cái, tiểu tử này mới sáng sớm đã chạy đến đây làm gì.
Dương Dật mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Mặc xong quần áo, tuy rằng trên người không có sức lực, nhưng so với khi mới tỉnh lại thì cơ thể cảm thấy khá hơn rất nhiều. Ở trong phòng vệ sinh, dùng gấp đôi thời gian so với bình thường để rửa mặt, lúc này Dương Dật mới chậm rì rì vịn lan can đi xuống lầu.
Trương Nghĩa Phong nhìn anh em tốt của mình chậm rì rì đi xuống, đôi mắt đào hoa xinh đẹp thẳng tắp ở trên eo Dương Dật quét tới quét lui. Gã hôm nay đến đây mục đích là để tìm hiểu tình huống, xem thử Dương Dật có phải bị cái tên nam nhân vạn năng này ăn sạch hay không.
Dương Dật bị Trương Nghĩa Phong nhìn đến mức rợn cả người, hai ngày nay cái tên này bị làm sao vậy, nếu không phải biết gã là thẳng thì Dương Dật còn cho rằng gã có ý gì với mình ấy chứ.
“Lại đây, ăn sớm một chút, ta có làm bánh bao nhân trứng muối này. Trương Nghĩa Phong, ngươi ăn xong rồi, đừng có ở đây tranh phần với A Dật.” – Trần Tĩnh dùng đũa đánh vào cái tay đang định thò ra nhúm bánh bao của Trương Nghĩa Phong, y vẫn cho rằng cái tên này chỉ giả vờ tới thăm Dương Dật để ăn ké mà thôi.
“Tôi còn chưa ăn no mà, Dương Dật, Dương Dật, cậu nhìn người kia nhà cậu kìa, ngay cả bạn bè tới cũng không cho ăn no, như vậy cũng quá keo kiệt đi.” – Trương Nghĩa Phong kêu lên. Cái người tên Trần Tĩnh cũng thật lợi hại, bộ dáng thì đẹp trai, chẳng những biết kiếm tiền, lại còn nấu cơm ngon như vậy, ông trời đúng là không công bằng mà. Nếu gia hỏa này mà là nữ, gã dù dùng cách nào cũng phải lừa cưới về nhà, đúng là thượng được phòng khách, hạ được nhà bếp, mang ra ngoài còn vô cùng có mặt mũi.
“Cậu vừa mới sáng sớm đã đến đây, không phải là vì ăn ké bữa sáng đấy chứ?” – Dương Dật kéo ghế dựa ngồi xuống hỏi.
Bữa sáng hôm nay khá đơn giản, có bánh bao nhân trứng muối, một ly sữa bò. Trước kia, hắn uống toàn là sữa dê đấy. Ăn một chén cháo nhỏ, thêm một ***g bánh bao, bánh bao này là Trần Tĩnh tự tay làm, đúng là tiện nghi tiểu tử này mà.
Ở trong sân chậm rãi đi bộ ước chừng nửa tiếng, Dương Dật thực sự bị Trương Nghĩa Phong nhìn chằm chằm đến mức khó chịu. Trần Tĩnh hôm nay có việc, đến giữa trưa mới về được, có Trương Nghĩa Phong ở đây trông chừng, y cũng có thể yên tâm ra ngoài xử lý chút công chuyện. Hiện tại rượu nho của y bán rất chạy, mức độ sinh hoạt của người dân càng ngày càng nâng cao, rượu nho cũng dễ bán hơn rất nhiều. Ở những quán bar y mở, số rượu được tiêu thụ đại đa số là rượu nho của nhà y sản xuất. Không chỉ vậy, y còn mở rộng tiêu thụ ra khách sạn, siêu thị, cùng những quán bar khác. Hiện tại, thứ y không thiếu nhất chính là tiền, hơn nữa, ở nông thôn y còn có một cái nông trường, hàng năm số tiền thu vào cũng rất khả quan.
Trương Nghĩa Phong nhìn mông Dương Dật một lúc lâu. Theo lý mà nói, Trần Tĩnh đem Dương Dật về nhà, nếu mà nói buổi tối hai người không phát sinh chuyện gì, có đánh chết gã tuyệt đối cũng không tin. Thời điểm Dương Dật ngồi xuống ghế, Trương Nghĩa Phong lập tức vỗ vào mông hắn một cái khiến hắn thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Cậu làm gì a hỗn đản! Hại tôi suýt ngữa ngã ngửa, ngay cả đậu hũ của tôi mà cậu cũng dám ăn, hả!!!” – Dương Dật tạc mao kêu lên, hắn chưa bao giờ nghĩ thằng bạn tốt của mình lại có loại đam mê như vậy.
“Tôi chỉ muốn kiểm tra xem cậu có bị Trần Tĩnh ăn sạch chưa thôi. Như thế nào vẫn còn nhảy nhót khỏe như vậy, chẳng giống bị… ờ… cái kia chút nào. Bởi vì muốn biết giữa nam nam làm như thế nào, tôi còn phải hỏi riêng chị gái của bạn tốt đấy. Cái tên kia lúc trước còn muốn ghép đôi tôi với một thằng khác, có điều tôi đối với đàn ông không có hứng thú. Cơ mà, nếu đổi lại là Trần Tĩnh, có thể đè được y, cảm giác nhất định rất tuyệt. Đúng rồi, Dương Dật, cậu đừng nói là cậu, cậu đem Trần Tĩnh cái tên kia làm đấy nhé, như vậy cũng quá… đi.” – đột nhiên đôi mắt Trương Nghĩa Phong trừng lớn, này cũng quá khiến người khác kinh hãi đi, Dương Dật vậy mà có thể đè được nam nhân cao lớn kia, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi là công, là công, mắt chó nào của cậu thấy tôi bị đàn ông thượng hả?” – Dương Dật lại lần nữa nổi khùng, vì cái gì bạn tốt của hắn lại cho rằng hắn là thụ chứ, hắn chính là công, đời trước là thế, đời này cũng như vậy.
Trương Nghĩa Phong nhìn Dương Dật từ trên xuống dưới, cái loại tay chân mảnh khảnh này của hẳn mà cũng dòi đè được Trần Tĩnh? Gã tình nguyện tin là tối hôm qua Trần Tĩnh bởi vì thân thể Dương Dật chưa khôi phục lại thật tốt cho nên luyến tiếc không làm gì hắn còn hơn. Phải biết rằng, thời điểm Dương Dật hôn mê, y chăm sóc y có thừa, tự nhiên sẽ không gấp đến mức khi thân thể hắn chưa hồi phục hoàn toàn đã đè ra làm chuyện kia.
“Loại ánh mắt này của cậu là ý gì? Hoài nghi tôi đấy hả? Nếu không tin cậu có thể đi hỏi Trần Tĩnh.” – Dương Dật cười hì hì nói, đến lúc đó, hoặc là Trần Tĩnh thẹn quá hóa giận đem Trương Nghĩa Phong quăng ra ngoài, hoặc là gật đầu thừa nhận, mặc kệ là thế nào cũng đều khiến gã khó chịu một chập, ha ha ha. Trong lòng Dương Dật cười thành tiếng, nhưng bề ngoài biểu hiện vẫn như không có gì.
Sau khi Trần Tĩnh xử lý xong công việc liền đi lấy một tí rau dưa mới về nhà, đây đều là những thực phẩm cao cấp mà nhà hàng của y vẫn dùng để chế biến. Mới vừa vào nhà đã thấy Dương Dật và Trương Nghĩa Phong hai người ngồi trong sân mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không biết A Dật có chịu tập luyện đàng hoàng không nữa.
“Hai người các ngươi sao thế? A Dật, buổi sáng ngươi có chịu đi bộ không vậy? Phải hảo hảo luyện thân thể thật tốt, chờ thêm một thời gian nữa, ta sẽ cùng ngươi rèn luyện, ít nhất phải luyện ra chút cơ bắp mới được.” – Trần Tĩnh cầm đồ ăn trong tay nói.
“Mới đó mà đã về rồi? Đúng rồi, Dương Dật bảo, cậu ta… Anh không phải thực sự bị cậu ta làm đấy chứ?” – cặp mắt thiếu đánh kia của Trương Nghĩa Phong lại ở trên mông Trần Tĩnh quét tới quét lui, người này gã không dám thò tay thử đâu a, phải biết là Trần Tĩnh chỉ cần đánh ra một chưởng cũng có thể đánh bay gã.
Trần Tĩnh nhìn chằm chằm Trương Nghĩa Phong hồi lâu mới hiểu được gã đang nói về cái gì. Ở kiếp trước, chuyện này vốn dĩ là chuyện rất bình thường, nhưng ở thế giới này, chuyện hai nam nhân ở bên nhau cũng không phải phổ biến như vậy.
“Không nhìn ra ngươi cũng nhiều chuyện như vậy. Ta nhớ ngươi là luật sư thì phải. A Dật đã nói gì với ngươi?” – Trần Tĩnh nói.
“Cậu ta nói anh là thụ. Bất quá, tôi không tin lời hắn. Hắn cái tên kia, tay chân mảnh khảnh như vậy, tôi thực sự không tin hắn có thể áp được anh. Rút cuộc trong hai người ai là công ai là thụ? Cấp đại ca thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ đi mà.” – Trương Nghĩa Phong cười nói, gã thực sự không thể tin điều này được.
Trần Tĩnh nhìn vẻ mặt ta đây rất hiếu học của Trương Nghĩa Phong, cái tên này sao lại đối với Dương Dật hiếu kỳ như vậy.
“Đúng như những gì A Dật nói với ngươi, hắn thích ở mặt trên, ừ, đúng là như thế.” – Trần Tĩnh cười nói, sau đó chẳng thèm để ý đến Trương Nghĩa Phong bị bất ngờ đến hóa đá ngồi đó, tay xách đồ ăn cùng với Dương Dật đi vào trong nhà. Suốt cả đường đi, miệng Dương Dật vẫn một mực cười toe toét, nhìn Trương Nghĩa Phong bị dọa đến ngây người, ngay cả bọn họ vào nhà lúc nào cũng không biết, hắn rất cao hứng.
Trương Nghĩa Phong nhìn ánh mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu, vì cái gì gã lại cảm thấy cả người rét run như vậy? Trên đời này lại có người sủng người yêu của mình đến vậy hay sao? Ha, bạn tốt gã rút cuộc cũng tìm được người thực sự yêu thương mình rồi.
“Vui lắm sao?” – Trần Tĩnh cười, hôn lên trán Dương Dật một cái.
Dương Dật gật gật đầu, cái biểu tình kia của thằng bạn thân, hắn thực sự rất ít khi được thấy, thật là đã ghiền. Đến bây giờ tên kia vẫn còn chưa phản ứng lại, đúng là rất buồn cười, về sau có thể lấy chuyện này ra để trêu đùa gã rồi.
“Mau vào bếp hỗ trợ, trưa này hầm canh gà cho ngươi ăn.” – Trần Tĩnh cười nói.
Dương Dật đứng ở bên cạnh bồn rửa nhặt rau chưa được bao lâu liền mệt mỏi.
“Mệt thì qua bên kia ngồi đi.” – Trần Tĩnh nhìn người có chút thất thần kia liền bảo.
“A Tĩnh, ta nhớ bọn Tiểu Bảo.” – Dương Dật ngồi ở ghế trong bếp, nhìn Trần Tĩnh bận rộn đột nhiên nói.
Trần Tĩnh hiểu cảm giác của Dương Dật, đó là một loại cảm giác khiến người ta tê tâm liệt phế. Thời điểm y vừa đến thế giới này, trong nhà không có người thân, chỉ còn lại một mình y. Mẹ của thân thể này mất sớm, thời điểm cha ở nhà xưởng làm việc xảy ra chuyện, những thân thích trước kia chưa từng ghé qua đột nhiên tới rất đông, cái gì mà cô dì chú bác, mỗi người đều muốn được chia phần. Vẫn là nhờ tiểu di nhanh trí, bán căn nhà cũ đi, đưa y vào thành phố sống, mua một căn nhà, sau đó phân ra cho thuê, tiền thu hàng tháng cũng đủ để y tiêu dùng. Tuy rằng lúc đó y có một chút ký ức của chủ nhân thân thể, thế nhưng những thứ đó y đều không hiểu. Sau đó, y bỏ học, dùng số tiền còn dư lại về nông thôn tìm địa phương trồng nho. Đó là nghề chính của y, y cũng bắt đầu lập nghiệp từ đấy.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan), truyện full Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan) thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)