Điền Oánh Oánh không dám tin nhìn ba người hộ vệ kia, con mắt trợn tròn, sắc mặt xanh trắng.
Tâm tư Điền Oánh Oánh toàn tốn ở trên người “Liên Thành Không”, còn mấy hộ vệ trong đội, nàng căn bản không lưu ý tới.
Hai vị tu luyện giả đáp lời cùng Điền Oánh Oánh cũng ngây ngẩn cả người. Hai người đoán được vị sư phụ mà Điền Oánh Oánh nói tới là hàng giả, lại không nghĩ rằng hàng thật lại thật sự cũng ở trong đội ngũ. Trong ánh mắt mấy tu luyện giả nhìn Điền Oánh Oánh đều lộ ra vẻ thương hại.
Nha đầu kia thật đủ bi thảm, sư phụ thật của Mộ Thần, sư phụ của Bạch Diên Tinh, sư mẫu của Mộ Thần đều ở trong đội ngũ, nàng lại chỉ biết xum xoe đối với một cái hàng giả.
“Sư phụ, ngươi đi theo ta thôi.Ta muốn từ Bạch gia tách ra.Sư phụ có bằng lòng tớiphủ ta làm quản sự, thay ta quản lý một chút người không nên thân?” Mộ Thần đi đến trước mặt Hùng Uy cung kính hỏi.
Hùng Uy gật đầu: “Tất nhiên là được! Ngươi ởTrung Châu thành lập phủ đệ của mình?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy!”
Bạch gia đối với hắn không thể nói là không tốt, nhưng dù sao đó cũng là Bạch gia, Mộ Thần hắn cũng không thể mãi sinh hoạt ăn nhờ ở đậu như vậy!
Huống chi, phụ thân của hắn cùng mẫu phụ luôn ở Bạch gia cũng không được!
Đám người Hùng Uy cùng thương đội chỉ là quan hệ thuê mướn, song phương không có gì giao tình, thế nên đám người Hùng Uy đi vô cùng lưu loát.
Điền Oánh Oánh muốn giữ lại, nhưng đám người Hùng Uy cùng nàng chỉ đơn giản là quan hệ thuê mướn lâm thời, song phương căn bản là chưa nói tới cái gì giao tình.
Còn “Liên Thành Không” kia vừa gặp gỡ Mộ Thần và Diệp Thạch thì liền dọa đến chân mềm nhũn. Phải biết là hắn cùng sư phụ thật của Mộ Thần từng đồng hành một đường!
Điền Oánh Oánh không bắt được quan hệ với Mộ Thần, dưới cơn tức giận liền đánh tên lừa đảo “Liên Thành Không” gần chết.
Bởi vì chuyện ô long này, thương đội của Điền Oánh Oánh liền trở thành tiêu điểm cho mọi người đàm luận.
Trong lúc nhất thời, chuyện sư phụ thật của Mộ Thần trà trộn trong một cái thương đội làm hộ vệ, cùng một tên sư phụ giả của Mộ Thần cùng ăn cùng ở một tháng, biến thành trò cười cho mọi người trà dư tửu hậu.
“Đồ đệ, ngươi hiện tại thật phát đạt, nghe nói hiện tại người giàu nhất Trung Châu chính là ngươi.” Hùng Uy nói.
Mộ Thần cười nói: “Sư phụ quá khen, ta căn cơ ít, không so bằng những gia tộc nội tình thâm hậu khác.”
Hùng Uy không cho là đúng: “Đồ đệ, ngươi quá khiêm nhường.Tên kia nói lúc ngươi sinh ra, trên trời hiện lên Ngũ Sắc Tường Vân, miệngngậm vàng ngọc, trời sinh dị tượng, là Đại La thần tiên chuyển thế, vừa thấy chính là mệnh đại phú đại quý…”
Mộ Thần: “…” Đây là cái quỷ gì?!
“Sư phụ, vậy tên lừa đảo kia có nói làm sao ta với Mộ Thần biết nhau không?” Diệp Thạch tò mò hỏi Kinh Sí Diễm.
Kinh Sí Diễm run run khóe miệng, bất đắc dĩ nói: “Hắn nói lúc dò xét bí cảnh, Mộ Thần bị một con rắn độc cắn, mắt bị mù, còn trúng độc.Khi đó ngươi ở bên cạnh hắn chiếu cố hắn, gạo nấu thành cơm, sau đó vẫn luôn gắn bó làm bạn.”
Diệp Thạch: “…”
Diệp Thạch nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lúc này giận dữ, “Tên ngu ngốc kia có ý gì! Mộ Thần nhất định phải mắt bị mù mới coi trọng ta hả?”
Rõ ràng lúc trước khi nhận thức nhau, là Mộ Thần theo đuổi mình trước mà!
Lúc ấy ánh mắt Mộ Thần rất tốt, tuy rằng y cũng không rõ vì sao Mộ Thần sẽ coi trọng y, nhưng mà Mộ Thần quả thật coi trọng y!
Kinh Sí Diễm: “…”
“Sớm biết vậy nênđánh hắn một trận đã.” Diệp Thạch rầu rĩ siết chặt tay.
Đại Bảo quơ đôi tay nhỏ thịt hồ hồ, kích động nói: “Tráiba quyền, phải ba quyền.”
Tiểu Bảo hoa chân múa tay vui sướng kêu: “Hừ hừ ha ha.”
Mộ Thần: “…”
“Đồ đệ, ta nghe nóingươi đã là võ thánh cửu tinh?” Hùng Uy nói.
Mộ Thần gật đầu: “Vâng.”
Trước kia Mộ Thần che che lấp lấp tu vi của mình là bởi vì thực lực không đủ, sợ bị người khác kiêng kị. Nhưng hiện giờ thực lực Mộ Thần đã đạt tới võ thánh cửu tinh, ở Trung Châu không người địch thủ, tất nhiên cũng không cần phải lo rằng thực lực quá mạnh mẽ sẽ làm cho người khác cố kỵ.
Hùng Uy nhìn Mộ Thần, nhịn không được mà nói: “Đồ đệ, ngươi thật giỏi.” Hùng Uy cười khổ, mấy năm trước ở nước ngoài chỉ là võ tông, kết quả vừa mới qua bao nhiêu năm, Mộ Thần đã là một võ thánh.
“Đâu có.” Mộ Thần cười.
Hùng Uy nói: “Đồ đệ, hiện tại ngươi nuôi sống không ít kẻ lừa đảo nha!”
Mộ Thần: “…” Đây cũng không phải là chuyện hắn nguyện ý! Nhưng mà người Trung Châu quả thật đầu óc đều rất đơn giản.
“Các ngươi sao lại đến nơi này?” Hùng Uy hỏi.
Diệp Thạch đáp: “Mộ Thần muốn thu phục ngũ tháp Trung Châu, ta cùng hắn đến xem.”
Hùng Uy vuốt cằm nói: “Ngũ tháp Trung Châu à?Nghe nói đó là thứ tốt.”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng là thứ tốt, nhưng màngũ tháp hợp nhất mới là thứ tốt chân chính.”
Ngũ tháp Trung Châu bởi vì trải qua năm tháng dài lâu nên đã có chút tổn hại, hắn phải tu bổ một chút rồi mới thu phục được.
“Mộ Thần, ngươi cứ như vậy đoạt đồ của ngũ tháp sao?” Hùng Uy nói.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng, truyện full Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng