Và Rồi, Kẻ Thù Mới Xuất Hiện Trước Mặt Hắn.

Watari Wataru

Dịch Thuật: Valvrare Team

 

Người ta nói rằng khi người đàn ông bước ra khỏi nhà, anh ta sẽ bị bảy kẻ thù bao vây. Quả thực, vừa quản lý công ty, vừa là thành viên hội đồng tỉnh, điều đó càng trở nên đúng. Bận rộn với cả hai vai trò, số kẻ thù giờ đã là mười bốn.

Không cần phải nói, tôi có vô số đồng minh, nhưng đó lại là một ổ kiến lửa với những kẻ sẵn sàng trở mặt bất cứ lúc nào, khiến cho việc xây dựng một mối quan hệ thân thiết trở nên vô cùng khó khăn. Kể từ khi bước chân vào xã hội, tôi chưa từng trải qua một mối quan hệ nào mà không nhuốm màu lợi ích cá nhân. Điều này chẳng liên quan gì đến địa vị, vì rất nhiều người trưởng thành trên thế giới cũng hiểu rõ điều đó.

Thế nên, câu nói "khi người đàn ông bước ra khỏi nhà, anh ta sẽ bị bảy kẻ thù bao vây" luôn ám ảnh tôi.

Tuy nhiên, tôi không dại dột đến mức nói thẳng ra như vậy. Trong bối cảnh xã hội hiện đại, quan niệm đó chỉ dành cho đàn ông là một lối tư duy cổ hủ, dễ bị chỉ trích, thậm chí có thể bị coi là phân biệt chủng tộc nếu "kẻ thù" ám chỉ những người xung quanh.

Quan trọng hơn, lỡ miệng nói ra điều đó ở nhà, chắc chắn tôi sẽ phải đối diện với nụ cười mỉm của một người phụ nữ xinh đẹp nhưng đáng sợ, kèm theo câu hỏi: "Ồ, vậy là anh đang nói anh không có kẻ thù nào ở nhà à?". Việc tôi không thể bác bỏ ngay lập tức ý nghĩ đó càng khiến tôi bực bội. Tôi không hề coi những người phụ nữ trong nhà là kẻ thù, nhưng cũng không thể hoàn toàn gọi họ là đồng minh. Một tình thế tiến thoái lưỡng nan thực sự.

Vợ và các con gái của tôi xứng đáng được ca ngợi như những vị thánh, đức hạnh và thông thái. Tuy nhiên, đôi khi họ lại lộ ra những gương mặt quỷ dữ, vượt xa sự tàn bạo của bất kỳ bạo chúa nào.

Nói tóm lại, nếu phải chọn một từ để miêu tả họ, thì "những con quỷ nhỏ" có lẽ là phù hợp nhất. Không, có lẽ cách diễn đạt đó vẫn chưa đủ. Nó có lẽ hơi quá so với quy mô thực tế. Khi họ đáng sợ, họ thực sự đáng sợ. Đặc biệt là vợ tôi, cô ấy thực sự đáng sợ. Gần đây, con gái lớn của tôi cũng trở nên rất đáng sợ. Và con gái thứ hai của tôi thì âm thầm đáng sợ.[note71930]

Tuy nhiên, chính sự đáng sợ đó lại khiến cho những khoảnh khắc ngọt ngào hiếm hoi của họ trở nên đầy sức "hủy diệt", đủ sức phá tan bức tường lý trí kiên cố như vụ bắt cóc con tin Asama-Sanso.

Với những người phụ nữ mà tôi không thể gọi rõ là đồng minh hay kẻ thù này, cụm từ "những con quỷ nhỏ" vừa quá dễ thương, vừa quá đáng sợ. Trong trường hợp đó, gọi họ là nữ thần có lẽ là phù hợp hơn.

Trong vô số truyền thuyết và sử thi, các nữ thần không nhất thiết được ghi nhận là đồng minh của nhân vật chính. Họ cũng là biểu tượng của sự sợ hãi và hỗn loạn.

Vợ và các con gái của tôi giống như những sinh vật được ca ngợi trong vô số thần thoại, sở hữu hai thái cực trong tính cách: tình yêu và nỗi sợ hãi, đồng thời cướp đi linh hồn của những người phàm trần. Mặc dù họ mang vẻ ngoài trang nghiêm và xinh đẹp, nhưng những khoảnh khắc thoáng qua hiếm hoi thể hiện phẩm chất thiếu nữ đáng yêu của họ thực sự là những gì các nữ thần sẽ làm.

Khi người đàn ông bước ra khỏi nhà, anh ta sẽ bị bảy kẻ thù bao vây.

Khi một người trở về gia đình Yukinoshita, anh ta sẽ bị bao quanh bởi ba trụ cột nữ thần.

Vì vậy, dù đã trở về nhà, tôi vẫn không thể yên tâm. Bởi vì hôm nay, tôi sẽ lại một lần nữa phó mặc bản thân cho sự thất thường của họ.

******************************************************************

Trong khung cảnh lướt nhanh qua cửa sổ xe phía sau, những cánh hoa anh đào chóng tàn đang nhảy múa trong đêm.

Gặp đèn đỏ, người lái xe từ từ dừng xe lại. Ánh đèn đường chiếu sáng những hàng cây anh đào, làm lộ ra những chiếc lá non trên cành.

Đã là giữa tháng Tư rồi. Công việc ở công ty và việc luôn ở văn phòng khiến tôi không xác định được thời gian.

Ở nhà và ở văn phòng, công ty, luôn luôn bận rộn, mọi thứ đều hối hả.

Sau khi thoát khỏi những rắc rối của việc chuyển giao sang năm mới [1], cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi và dành thời gian cho bản thân.

[1] Nhật Bản bắt đầu năm tài chính mới vào tháng tư. Mùa xuân đến, biểu tượng cho một khởi đầu mới trong văn hóa Nhật Bản.

Khi tôi nhìn vu vơ vào khung cảnh, đèn đã chuyển sang màu xanh, và chiếc xe lặng lẽ lăn bánh. Gia tốc và phanh nhẹ nhàng như vậy, quả thực là dấu ấn của một người chuyên nghiệp. Hồi đó, tôi cũng từng lái xe theo cách tương tự. Nhưng quả thực, tôi không thể sánh được với những người sống bằng nghề này. Khi tôi bắt đầu làm việc cho bố vợ, tôi không quen với việc có người lái xe cho mình. Dần dần, sự lúng túng đó cũng tan biến.

Khi đến trước nhà, người lái xe tiến đến mở cửa sau, một việc mà tôi cũng đã chấp nhận như một thói quen hàng ngày.

Cảm ơn anh đã vất vả. Chúc ngủ ngon. Hẹn gặp lại ngày mai.

Tôi không biết nên chào như thế nào khi bước ra khỏi xe, vì vậy tôi chỉ nói những lời chợt nảy ra trong đầu.

Người tài xế lặng lẽ cúi chào tiễn tôi. Tôi cũng rời mắt, hướng về phía cổng và bước vào.

Sự quen thuộc đôi khi lại đáng sợ.

Một người lái xe riêng, một biệt thự đồ sộ, hội đồng tỉnh, công việc ở công ty, một cái tên gia tộc mới. Ban đầu, tất cả đều khiến tôi hoang mang.

Trước hết là lối sống. Vốn dĩ tôi không hề có ý định theo đuổi sự nghiệp chính trị hay điều hành công ty, nhưng gia đình vợ tôi lại như vậy.[note71931]

Ngày nay, số lượng nữ chính trị gia ngày càng tăng. Nhưng vào thời điểm đó, đây gần như là con đường sự nghiệp dành riêng cho nam giới. Vì vậy, tôi trở thành người kế vị sau khi kết hôn.

Tôi không xuất thân từ một gia đình giàu có, và đó là điều kiện tiên quyết cho cuộc hôn nhân này. Tôi đã đồng ý ngay lập tức.

Và thế là, chỉ bằng việc đăng ký lại giấy phép lái xe, tài khoản ngân hàng và các giấy tờ khác, tôi đã trở thành thành viên của gia tộc Yukinoshita.[note71932]

Mang trên mình họ mới, tôi kế nghiệp cha vợ và được chúc phúc với hai cô con gái.

Sau khi dốc hết sức mình cho mọi công việc, dù là thành viên hội đồng tỉnh hay chủ tịch công ty, tôi nhận ra rằng đây đã trở thành cuộc sống thường nhật của mình.

Tuy nhiên, tôi vẫn là một người chồng, một người cha. Dù đã kết hôn và làm việc được hai mươi năm, tôi vẫn cảm thấy mình chưa hoàn thành tốt những vai trò đó. Điều này càng trở nên rõ ràng hơn khi các con gái tôi bước vào tuổi thiếu niên.

Haruno và Yukino.

Hai cô con gái của tôi, giống như vợ tôi, đều trở thành những người phụ nữ xinh đẹp và tài giỏi. Là một người cha, điều này khiến tôi lo lắng. Chúng có thể tài năng, nhưng nếu chúng bị đối xử bất công thì sao? Liệu kỳ vọng trở thành một phần của gia tộc Yukinoshita có trở thành gánh nặng cho chúng không? Và với vẻ ngoài xinh xắn của chúng, nhỡ đâu lại có những kẻ xấu tiếp cận thì sao......

Nỗi lo của tôi vô tận, như cát trên bãi biển. Tôi không thể nói chuyện với một trong hai con gái mình mà không ngập ngừng. Nhìn con bé cúi gằm mặt, đôi mắt ánh lên nỗi buồn, tôi đau lòng vì không thể an ủi con.

Trong khi cha luôn là người không đáng tin cậy, mẹ lại nghiêm khắc nhưng dịu dàng, đối xử với các con bằng tình yêu thương sâu sắc. Nói về sự nghiêm khắc, tôi còn phải hứng chịu nhiều hơn cả các con gái mình. Nhưng dù mẹ có nghiêm khắc đến đâu, thị trường hiện tại còn khắc nghiệt hơn. Khoan đã, có phải hơi quá rồi không?

Ngày tôi kế thừa công việc kinh doanh của gia tộc Yukinoshita, vợ tôi đã đánh giá công việc của tôi rất khắt khe, thậm chí còn hơn cả cha vợ tôi, người đã quyết định nghỉ hưu sớm. Nhờ đó, tôi đã học được rất nhiều điều trong công việc. Nhưng điều đó cũng khiến tôi sợ về nhà. Cho đến tận bây giờ, một phần nỗi sợ đó vẫn còn tồn tại.

Khi đến gần cổng, không hiểu sao tôi lại cảm thấy căng thẳng hơn cả khi đến công ty. Và rồi, cô ấy đứng đó, trên bậc thềm cao nhất, chào mừng tôi trở về.

"Mừng anh về nhà."

Vợ tôi, trong bộ kimono truyền thống, mái tóc búi gọn gàng, duyên dáng cúi chào với nụ cười dịu dàng. Nụ cười dịu dàng ấy vẫn đẹp như ngày đầu chúng tôi gặp nhau, không, thậm chí còn đẹp hơn.

"Ừ, anh về rồi."

Khi cô ấy định với lấy áo khoác và túi xách của tôi, tôi khẽ lắc đầu và cảm ơn cô. Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, không cần một Yamato Nadeshiko tuyệt trần như vậy phải ra đón tiếp long trọng. Vậy mà, chuyện này đã diễn ra suốt hai mươi năm rồi.

Dù vậy, tay cô ấy vẫn giơ ra, lặng lẽ mỉm cười.

Cuối cùng, vợ tôi, người muốn cầm túi cho tôi, và tôi, người muốn tự mình mang nó, đều là những người cứng đầu, nên đành chịu vậy.

Cuối cùng tôi cũng đầu hàng và đưa áo khoác cho cô ấy.

Không phải là tôi không muốn để cô ấy chăm sóc mình. Sự quan tâm chu đáo của cô ấy luôn được trân trọng, nhưng tôi không thể thay đổi thói quen này kể từ khi chúng tôi kết hôn.

Ngày nay, trong túi không còn thứ gì quan trọng, và tôi thường mang nó theo dù nó trống rỗng. Nhưng khi còn trẻ, nó chứa đầy những kỳ vọng, trách nhiệm và nhiệt huyết. Theo thời gian, nó mang theo nhiều thứ khác. Bây giờ, dù không còn muốn mang những gánh nặng đó nữa, tôi vẫn muốn tự mình mang chiếc túi của mình.

Vừa ngắm nhìn bóng dáng bà xã bước dọc hành lang từ cửa chính vào nhà, tôi bất giác mỉm cười. Nhận ra điều đó, nàng khẽ ngoái đầu lại.

"Haruno hôm nay cũng về nhà đấy."

"Ồ, hiếm thấy thật."

Cứ ngỡ cô con gái út sống một mình cuối cùng cũng chịu trở về, thì cô chị cả lại dọn ra ở riêng. Vì công việc bận rộn, tôi đã không có dịp sum họp đầy đủ với gia đình kể từ dịp Tết. Lòng tràn ngập mong chờ những ngày tháng yên bình bên cạnh người thân, bước chân tôi vô thức nhanh hơn. Ngược lại, vợ tôi dường như cố ý chậm lại một chút.

"Anh nói gì vậy? Con bé vẫn thường xuyên về mà."

Nàng thở dài, ngón tay thon dài vuốt nhẹ thái dương, như thể đang cố kìm nén cơn đau đầu.

"Không biết con bé có bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà thật không nhỉ?"

"Em nghĩ lạ thật đấy."

Nghe tôi nói vậy, nàng nghiêng đầu bối rối. Những cử chỉ và biểu cảm ngây thơ ấy vẫn vẹn nguyên như ngày đầu tôi gặp nàng.

Vì kỳ vọng Haruno sẽ kế thừa sự nghiệp gia đình, vợ tôi đã rất nghiêm khắc với con bé. Dù có lẽ Haruno không mấy vui vẻ, nhưng với tư cách là chị cả, con bé cuối cùng cũng chấp nhận trách nhiệm.

Tuy nhiên, nghe những gì vợ tôi vừa nói, có lẽ đã có sự thay đổi trong dự tính.

Ban đầu, vợ tôi kịch liệt phản đối việc Haruno dọn ra ngoài. Cuối cùng, con bé chỉ được phép đi nếu sống một mình trong căn hộ của gia đình. Nhưng câu nói của vợ tôi lại có thể hiểu là nàng đã cho phép con bé rời khỏi gia đình thật sự. Quả thật, đôi khi hành động của nàng thật khó đoán.

Liệu có chuyện gì đã xảy ra giữa vợ tôi và Haruno mà tôi không biết? Vừa suy nghĩ mông lung, vừa nới lỏng cà vạt, tôi bước ngang qua phòng khách.

Trên đường lên phòng ngủ, tôi liếc nhìn vào phòng khách. Yukino và Haruno đang ngồi trên sofa, mỗi người một thế giới riêng.

Haruno vừa cười ha hả vừa xem TV, tay cầm ly rượu vang.

Ngược lại, Yukino ngồi đối diện, tay cầm tách trà, tay kia lật từng trang của một cuốn sách bìa mềm. Thỉnh thoảng, con bé lại cầm điện thoại lên, khẽ mỉm cười rồi bắt đầu gõ. Đây lại là một cảnh tượng kỳ lạ nữa. Tôi cứ tưởng con bé chỉ có biểu cảm đó khi xem ‘Thế giới Mèo’ của Iwago Mitsuaki. [2] Chẳng lẽ ai đó đã chia sẻ video mèo trên mạng xã hội? Nhưng đến mức phải giậm chân bồn chồn và vùi mặt vào đệm sofa ư? Quả là kỳ lạ. Yukino giữ khư khư điện thoại bên mình khi ở nhà đã là chuyện hiếm có. Và Haruno thì không bao giờ bỏ lỡ cơ hội trêu chọc những hành vi kỳ lạ của em gái, vậy mà giờ lại làm ngơ trước sự khác thường của Yukino. Thật khó tin.

[2] Một nhiếp ảnh gia nổi tiếng với nhiều bộ ảnh và triển lãm về mèo.

Càng nghĩ, tôi càng thêm hoang mang. Bước lên cầu thang dẫn đến phòng ngủ trên tầng hai, trí tưởng tượng của tôi dần dà bắt đầu hoạt động.

Ngay khi vừa bước vào phòng ngủ, một đáp án chợt lóe lên trong đầu tôi.

…Không thể nào, tôi nghĩ. Vừa định thốt ra, vợ tôi, người đang treo áo khoác của tôi vào tủ, đã lên tiếng trước.

"À này, hai đứa có chuyện muốn nói với anh đấy."

Khoảnh khắc đó, tôi có một dự cảm chẳng lành. Với những gì Yukino vừa thể hiện, chắc chắn có chuyện mới xảy ra. Và nội dung của nó, dĩ nhiên, sẽ liên quan đến chuyện đó.

"Anh sẽ xuống ngay sau khi thay đồ xong."

Cố giấu giọng run rẩy, tôi gắng tỏ ra bình tĩnh. Vợ tôi, dường như đã nhìn thấu sự giả vờ của tôi, khẽ bật cười.

"Được thôi. Vậy em đi pha trà nhé."

Sau khi chắc chắn rằng nàng đã rời khỏi phòng, tôi chậm rãi thay quần áo. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bộ quần áo mình mặc bấy lâu nay lại có thể nặng đến thế.

**************************************************************

Sau khi tốn không ít thời gian thay quần áo, tôi chậm rãi bước xuống cầu thang, mỗi bước chân đều nặng trĩu.

Có lẽ, không ai có thể suy nghĩ thấu đáo nếu cứ hấp tấp vội vàng.

Đã lâu rồi tôi không nghe tin gì từ các con gái. Tất nhiên, với vẻ đẹp ngày càng rực rỡ của chúng, việc nhận được sự chú ý từ phái mạnh là điều khó tránh khỏi. Nhưng các con gái tôi rất khôn ngoan và đủ trưởng thành để tự biết cách đối xử với bản thân.

Hơn hết, còn có Hayato-kun, cậu bạn thân từ thuở nhỏ của chúng, đến từ gia tộc Hayama. Nếu để ý kỹ, sẽ thấy cậu ta đã nổi tiếng từ khi còn bé, bất kể tuổi tác hay giới tính, và luôn được những người lớn xung quanh yêu mến. So với cậu ta, bất kỳ chàng trai bình thường nào cũng đều trở nên thật thảm hại.

Khoan đã? Có khả năng chuyện này liên quan đến Hayato-kun.

Gia đình tôi đã có mối quan hệ thân thiết với gia tộc Hayama từ đời tổ tiên. Vợ chồng tôi cũng rất quý mến Hayato-kun. Nếu nói đến việc con gái tôi sẽ hẹn hò với ai, thì tên cậu ta chắc chắn đứng đầu danh sách ứng cử viên. Là một người cha, dù có chút khó chịu, nhưng nếu con gái tôi có mối quan hệ với cậu ta, thì tôi chẳng còn gì phải lo lắng. Không gì cả. [note71933]

Nói tóm lại, tôi thực sự không muốn nghe những chuyện như vậy. Có điều, nếu con gái muốn tâm sự, tôi không thể từ chối. Là một người cha ngốc nghếch và chiều con, tôi muốn đáp ứng mọi mong muốn của các con càng nhiều càng tốt.

Khi tâm trạng tôi dần tan chậm, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Ngay cả việc xoay nắm cửa phòng khách cũng không gây ra tiếng động nào.

Với tâm trạng nặng nề, cánh cửa phòng khách mở ra. Hương trà đen thoang thoảng dịu nhẹ. Có hơi muộn cho một buổi trà chiều, nhưng vợ và các con gái tôi vẫn đang thưởng trà.

"Chúng ta đã đi ăn tối cùng nhau rồi mà, chẳng phải lượt tiếp theo là của bố sao?"

"Tuyệt đối không đời nào, ý con là, đối phương[3] chắc chắn sẽ ghét cay ghét đắng."

[3] Dùng cách xưng hô này để giữ sự mơ hồ trong cuộc trò chuyện từ góc nhìn của người cha.

Ngả người xuống chiếc ghế sofa da, Haruno vừa nhét bánh ngọt vào miệng vừa bày tỏ sự bất mãn. Mặt khác, Yukino nhấc tách trà lên và nhấp một ngụm trà đen.

"Đó là chuyện đương nhiên thôi. Ngay cả bố có lẽ cũng sẽ không thoải mái lúc đầu. Nhưng đó là một khởi đầu tốt..."

Trước khi nói hết câu, vợ tôi nhận ra tôi đang đứng tựa cửa như một bóng ma. Cô ấy dừng cuộc trò chuyện và bắt đầu rót trà đen cho tôi.

Nhận thấy hành động của cô ấy, Haruno và Yukino quay sang nhìn tôi.

"A, mừng bố về."

"Chào mừng bố về nhà."

Haruno thì tỏ ra thoải mái, trong khi giọng Yukino lại lộ rõ vẻ bồn chồn. Đã lâu lắm rồi, việc có thể nhìn thấy tất cả các thành viên trong gia đình cùng nhau khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Bố về rồi đây."

Vợ tôi đặt tách trà vào tay tôi khi tôi ngồi xuống sofa. Lớp da mềm mại, đã sờn cũ mang đến cảm giác thoải mái khi ngồi, có lẽ vì nó đã là một phần của gia đình quá lâu. Lúc đầu thì cứng cáp và không dễ uốn nắn, nhưng sau một thời gian dài được chăm sóc cẩn thận, nó trở thành một sự quen thuộc đầy an ủi. Mềm mại và trơn trượt, nó khiến tôi cảm thấy vui mừng vì đã cần mẫn đánh bóng chiếc sofa này vào mỗi đêm.

Khi tôi đã ngồi xuống, Haruno ăn hết bánh ngọt và uống một ít trà đen. Cuộc trò chuyện trước đó tiếp tục.

"Chà, con biết đối phương sẽ ghét điều đó, nhưng sẽ không tốn nhiều thời gian đâu. Với lại, chẳng phải còn quá sớm để biến nó thành sự thật hiển nhiên sao? Đâu phải thằng bé đó sẽ bỏ chạy đâu."

Tôi suýt chút nữa thì trượt khỏi ghế sofa khi nghe những lời này. Quá mềm và trơn trượt rồi.

Có lẽ tôi đã hơi quá tay với việc đánh bóng sofa vào mỗi đêm...

Mặc khác, nhờ có vậy, tôi che giấu được sự bối rối khi nghe về "thằng nhóc đó" và "một sự thật hiển nhiên." Thật may vì tôi đã lau bộ sofa sáng bóng đến thế...

Định thần lại, tôi chỉnh lại tư thế ngồi. Vợ tôi đặt ngón tay lên môi, trầm ngâm suy nghĩ.

"Còn tùy thuộc vào loại 'sự thật hiển nhiên' nào. Có lẽ nên tìm hiểu thêm về nhau thì hơn. Cần điều tra kỹ lưỡng để xác định tiềm năng trước khi đảm bảo tương lai, nếu không..."

"Nếu nói vậy thì ai đó sẽ cuỗm mất cậu ta đấy. Chẳng phải sao?"

Haruno trêu chọc Yukino bằng một nụ cười tinh nghịch, đáp lại là đôi môi mím chặt và ánh mắt sắc lạnh. Tuy nhiên, vợ tôi mới là người có ánh mắt sắc bén nhất.

"Chúng ta không thể bỏ qua khả năng đó. Nhất là khi xung quanh có rất nhiều cô gái có thể gây rắc rối."

"À, hai người đó..."

"E-Em không nghĩ là như vậy đâu..."

Yukino vội vàng lấp liếm, nhưng dường như con bé không tự tin vào lời nói của mình, trở nên ủ rũ và cúi mặt xuống.

Phản ứng bối rối của Yukino thật đáng yêu, đến nỗi vợ tôi và Haruno phải cố gắng nén cười.

Tôi cũng mỉm cười, nhưng không thể giữ được vẻ bình tĩnh. Cuộc trò chuyện khiến tôi cảm thấy bất an.

Sau khi nhấp một ngụm trà đen, tôi lên tiếng.

"Có chuyện gì vậy?"

"C-con không biết..."

Haruno nhanh chóng liếc nhìn Yukino đang ngượng ngùng. Ôi, lâu lắm rồi tôi mới thấy con bé như vậy. Hai cô con gái của tôi đều dễ thương, nhưng khi ở bên nhau thì lại càng đáng yêu hơn. Còn vợ tôi? Cô ấy vẫn luôn đáng yêu như vậy.

Tiếc thay, sự tương tác đáng yêu của họ đã biến dự cảm không lành của tôi thành một hiện thực đáng sợ.

Đến nước này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuẩn bị tinh thần.

"Nhân tiện, theo lời mẹ con nói, con muốn bàn chuyện gì?"

Để giữ vững phẩm giá của một người cha, tôi nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, phá tan sự im lặng bao trùm phòng khách.

...... Hoặc đây là những gì tôi dự tính. Thay vào đó, tiếng tách trà va vào đĩa kêu lách cách không ngừng vang lên.

A, tôi ghét điều này... Tôi không muốn nghe về nó...

Không thể nhìn rõ mặt Yukino, tôi đành nhìn chằm chằm vào tách trà của mình. Rồi đột nhiên, ai đó hắng giọng.

Ngay lập tức ngẩng mặt lên, Haruno là người phá vỡ sự im lặng.

"Con sẽ về nhà và ở đây một thời gian."

Thấy Haruno tươi tỉnh, tôi hỏi.

"Có phải con chán sống một mình rồi không?"

Gì thế? Họ giờ muốn bàn về Haruno ư? Thật mừng và nhẹ nhõm khi nghe vậy. Nghe câu hỏi đầy hứng khởi của tôi, Haruno khẽ rên rỉ, vẻ mặt suy tư.

“Không hẳn là vậy đâu, nhưng con có một việc muốn làm.”

Tôi liếc nhìn vợ mình, nàng đang tao nhã rót trà vào tách. Theo tôi đoán, chắc nàng đã hiểu lý do Haruno trở về nhà.

Nếu đúng là vậy, tôi không cần phải nói gì thêm. Thay vào đó, cứ coi như Haruno sẽ ở lại đây đi. Với cái tật hay về muộn của con bé, thà nó ở nhà còn hơn là lo lắng không biết nó qua đêm ở đâu với ai.

“Dù không biết con địnhh làm gì, nhưng con cứ làm điều mình muốn đi.”

“Vâng ạ. Con muốn chuẩn bị cho việc đi du học.”

Bất giác, tôi sặc cả trà.

“Du… du học á?!”

Trà đen giờ đang nhỏ giọt xuống cằm tôi, thậm chí còn tràn cả ra bàn trà. Yukino lặng lẽ đưa cho tôi hộp giấy. Haruno rút hai, ba tờ lau vội. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, tôi quay sang nhìn con bé.