Quả Nhiên Chỉ Cần Em Gái Là Được Rồi

Tác giả: Wataru Watari

Dịch Thuật: Valvrare Team

Gió lùa qua khung cửa sổ hành lang.

Tôi khựng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài. Những đóa anh đào nở muộn như tiếc nuối khoảnh khắc cuối xuân, uyển chuyển múa điệu ly biệt.

Đã quá nửa tháng Tư, mùa gió tỏa hương[] đang đến.

Đây là một cụm từ mang tính chất thơ ca trong tiếng Nhật, thường được dùng để chỉ mùa xuân muộn hoặc đầu hè (khoảng tháng 4-5), khi có những cơn gió nhẹ mang theo hương thơm của các loài hoa đang nở như hoa anh đào, hoa tử đằng, hay hương thơm của lá non.

Mùa xuân cuối cùng của thời học sinh sắp tàn. Không, không chỉ mùa xuân, mà rất nhiều điều khác cũng đang dần khép lại. Chỉ còn chưa đầy một năm nữa là tôi tốt nghiệp trung học.

Kỳ thi đại học đang đến gần, chỉ còn chưa đầy mười tháng. Nếu là kỳ thi tuyển sinh chung thì chỉ còn chín tháng thôi. Ể, chết rồi, cái gì thế này? Hết thời gian thật rồi, nguy to!

Nghĩ đến chuyện thi cử, bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị thì đừng nói là muộn, thậm chí có thể gọi là quá muộn rồi.

Đầu óc thì bảo phải bắt tay vào học ngay lập tức, nhưng cơ thể lại chẳng nghe lời. Hê hê hê, miệng thì nói thế thôi chứ thân thể vẫn thành thật ghê… Bực thật! Bần bật!

Nhưng dù cơ thể tôi có là một kẻ thành thật bướng bỉnh đi chăng nữa, thì việc chẳng làm gì cũng không ổn. Bắt đầu ôn thi một cách nghiêm túc ngay thì hơi quá sức, nhưng ít nhất cũng nên chuẩn bị trước.

Thế nên, sau giờ học, trước khi đến câu lạc bộ, tôi đã ghé qua phòng hướng nghiệp, vơ vét tất cả những tờ rơi quảng cáo của các lò luyện thi.

Đằng nào thì cái câu lạc bộ đó cũng nhàn hạ đến phát ngán. Thời gian suy nghĩ thì có thừa. Thậm chí, nó còn là một cách giết thời gian tuyệt vời nữa chứ. …Nhưng mà, chẳng phải nên dùng thời gian đó để học sao?

Một thoáng suy nghĩ nghiêm túc vụt qua đầu, nhưng tôi xua nó đi và đặt tay lên tay nắm cửa câu lạc bộ.

Cánh cửa mở ra, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt.

Yukinoshita Yukino tao nhã pha trà, Yuigahama Yui lấy bánh gạo từ trong cặp ra, đổ ào lên đĩa. Và Isshiki Iroha, không phải thành viên câu lạc bộ mà chẳng hiểu sao vẫn thường xuyên có mặt ở đây, đang ngồi đối diện hai người kia, chống cằm nhìn điện thoại. Sự hiện diện của Isshiki có thể coi là một ngoại lệ, nhưng cảnh tượng này cũng khá quen thuộc.

Sự khác biệt rõ rệt duy nhất, có lẽ là em gái tôi – Hikigaya Komachi – đang ngồi cạnh Isshiki.

Komachi khoác lên mình bộ đồng phục mới tinh, vừa ngân nga vừa lau bàn, xếp cốc của Yukinoshita và Yuigahama, rồi lại lấy thêm cốc giấy mới, chăm chỉ làm việc.

Có vẻ như dưới sự lãnh đạo của vị hội trưởng mới, Câu Lạc Bộ Tình Nguyện đã bắt đầu hoạt động với một cơ chế mới. Biết đâu một ngày nào đó, hương thơm trà này cũng sẽ được truyền lại, và Komachi sẽ là người pha trà. Mà này, Isshiki đang làm gì vậy nhỉ? Khách đến uống trà à?

Đúng lúc đó, Isshiki nghe thấy tiếng mở cửa và quay lại.

“A, senpai. Đến muộn quá đi~.”

Cô ấy phồng má làm vẻ đáng yêu, tôi gật đầu qua loa đáp “Ừ ừ, xin lỗi nha”, rồi tiến về chỗ quen thuộc của mình.

“Hikki, yahallo~”

“Chào buổi chiều.”

Yuigahama vẫy tay nhẹ nhàng, còn Yukinoshita thì đang rót trà vào tách của tôi. Tôi đáp lại bằng một câu ngắn gọn “Ừm, cảm ơn” rồi kéo ghế ngồi xuống.

Khoảnh khắc Yukinoshita chuẩn bị đặt tách trà bốc khói nghi ngút trước mặt tôi…

“A, Yukino-san. Chờ một chút.”

Komachi đột ngột lên tiếng.

“Hể? Có… có chuyện gì sao?”

Bị ngăn cản bất ngờ, Yukinoshita tỏ vẻ bối rối, Komachi khẽ mỉm cười có chút áy náy.

“Em nghĩ, với anh trai thì vẫn còn hơi sớm.”

“Ừ, ừm… Thật vậy, Hikigaya-kun có lẽ vẫn chưa thể hiểu được hương vị của hồng trà, nhưng… chỉ cho một mình cậu ấy dùng loại trà chất lượng thấp hơn thì cũng không hay lắm…”

Yukinoshita vừa nói vừa liếc nhìn hộp trà đặt trong phòng câu lạc bộ.

“Hưm~… Cho dù nhìn thế nào cũng thấy có vẻ như chị đã chuẩn bị sẵn loại trà rẻ tiền hơn cho anh trai rồi…”

Komachi nhìn Yukino-san với vẻ mặt khó tả, như muốn nói ‘Quả nhiên là Yukino-san…’. Mà, thực tế thì, tôi chẳng phân biệt được sự khác nhau giữa các loại trà, nên sự chuẩn bị của Yukinoshita cũng không sai. Thậm chí, việc cô ấy chuẩn bị riêng cho tôi còn khiến tôi cảm động nữa chứ.

“…Không phải về vị, mà là về nhiệt độ cơ. E he he…”

“Nhiệt độ… A…”

Yuigahama há hốc miệng, nghiêng đầu, hình như đã nghĩ ra điều gì đó và thốt lên một tiếng cảm thán. Yukinoshita cũng gần như đồng thời gật đầu.

“Đúng rồi, cậu ấy có lưỡi mèo mà.”

“Cả hai đều trả lời đúng rồi~! Vỗ tay vỗ tay vỗ tay!”

Komachi mỉm cười khúc khích vỗ tay bôm bốp, rồi ngay lập tức ra vẻ nghiêm túc, giơ ngón tay lên giải thích.

“Nhà em hầu như ai cũng đều lưỡi mèo, nên thích trà nguội một chút. Với lại, khi uống trà không đường thì nên dùng kèm đồ ngọt. Nếu chị nhớ được điều này thì Komachi sẽ cho điểm cao đó nha.”

“Ừ, ừm… Từ giờ chị sẽ nhớ… Không, sẽ chú ý kỹ.”

“Sao tự dưng lại dùng kính ngữ thế!? Nhưng mà, em hiểu cảm giác của chị mà!”

Yukinoshita hoảng hốt ôm khay vào lòng gật đầu, còn Yuigahama nhanh chóng thẳng lưng.

Trong khi đó, Isshiki ngồi đối diện thì hoàn toàn cạn lời.

“Okome-chan đáng sợ quá, cái này khác gì gặp mẹ chồng đâu… Mấy cái kiểu này phiền phức chết đi được, chị không thích đâu…”

“Muu. …Mà, Iroha-senpai không cần nhớ cũng được mà? Nhà em không kén chọn trà đóng chai, hãng nào cũng được hết á! May quá đi!”

“Ấy ấy, dù gì chị cũng biết pha trà chứ. A, Yukino-senpai, chị có nước sôi không? Em muốn pha cho Okome-chan uống á.”

“Đó chỉ là nước thường đun nóng thôi mà! Komachi sợ nóng, xin dừng tay!”

Komachi hốt hoảng ngăn cản khi Isshiki định với tay lấy ấm đun nước.

Mặc kệ hai đứa nô đùa, tôi với tay lấy chén trà vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Trà nóng hay nguội, bánh ngọt thế nào, tôi chẳng quan tâm.

Nhà là nhà, câu lạc bộ là câu lạc bộ. Ở đây có những điều mà ta không thể tìm thấy ở nơi nào khác.

Tôi thổi phù phù vào chén trà nóng hổi, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, rồi cắn rộp rộp chiếc bánh gạo senbei.

“Ừm, cũng được, ngon đấy. Trà hay bánh gì cũng ngon cả, nên sao cũng được…”

Tớ khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩm, Yukinoshita và Yuigahama ngồi cạnh nhau liền trao đổi ánh mắt, nhếch miệng cười.

“…‘Sao cũng được’ là thứ khiến người ta đau đầu nhất đó.”

“Đúng thật.”

Trong lúc hai người đang khẽ cười khúc khích, thì hai người ngồi đối diện lại bắt đầu xì xào to nhỏ.

“Lại giở trò rồi, cái đồ thảo mai…”

“Thì anh trai em lúc nào mà chẳng thế…”

Vừa nãy còn ồn ào náo nhiệt, giờ thì ghé sát mặt vào nhau thì thầm như đang bàn chuyện bí mật, rồi liếc xéo tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Cảm thấy khó chịu, tôi bèn giở tờ rơi của trường luyện thi ra, y như ông bố thời Showa giở tờ báo ra vậy.

“Hikki, cái gì đó?”

“Tớ vừa lấy ở phòng hướng nghiệp đó. Cậu xem không?”

Yuigahama nghi hoặc nhìn sang, tôi đưa cho cô ấy vài tờ rơi, cô nàng liền hào hứng lật xem. Yukinoshita cũng nhoài người từ bên cạnh Yuigahama, trầm ngâm đọc những dòng chữ trên đó.

Thời đại này, tài liệu và tờ rơi kiểu này trên mạng thiếu gì, nhưng muốn cùng người khác xem, tự tay lật giở để so sánh sự khác biệt thì tài liệu giấy vẫn tiện hơn nhiều.

Isshiki và Komachi từ phía đối diện cũng vươn tay ra xin xem, tôi đẩy xấp tờ rơi dọc theo mặt bàn. Isshiki liếc nhìn một cái, uể oải nói:

“Ồ, đã phải chuẩn bị cho kỳ thi rồi cơ à. Khổ thân ghê~”

“Em cứ như thể không liên quan đến mình ấy… Sang năm em cũng phải đau đầu vì chuyện này đấy.”

Nghe tôi nói vậy, một giọng nói vô cùng nghiêm túc vang lên từ bên cạnh.

“Đúng đó~, mình cũng đang đau đầu đây này…”

Quay phắt sang bên cạnh, tôi thấy Yuigahama đang ủ rũ nhìn chằm chằm vào tờ rơi, rồi thở dài thườn thượt.

“…Mình, thật sự muốn làm gì đây…”

“Câu hỏi này nghe nặng nề quá…”

Nhưng mà, việc Yuigahama nghiêm túc suy nghĩ cũng đúng thôi. Còn tôi thì chỉ nghĩ đơn giản là đỗ đâu thì học đấy…

Yuigahama nhăn nhó, so sánh tờ rơi của các lò luyện thi, Yukinoshita có lẽ không đành lòng nhìn nên dịu dàng nói với cô bạn:

“Chọn trường không nhất thiết phải liên quan trực tiếp đến nguyện vọng tương lai, tớ nghĩ cậu không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu.”

“Ừ, ừm… Đúng là thế… nhưng tớ cứ lo lắng mãi thôi à ~”

Yuigahama “Oa~” một tiếng ôm chầm lấy Yukinoshita. Yukinoshita dù than vãn “Gần quá…” nhưng vẫn lấy laptop ra gõ phím tìm kiếm.

“Trước hết, chúng ta hãy bắt đầu bằng việc tìm hiểu xem Yuigahama-san muốn học trường nào, khoa nào nhé…”

Yukinoshita và Yuigahama chụm đầu vào nhau, vừa bàn luận vừa tra cứu thông tin về các trường đại học. Nhìn cảnh tượng đó, Komachi gật gù vẻ mãn nguyện rồi đột ngột quay sang Isshiki.

“Isshiki-senpai có muốn học trường nào không?”

“Ừm… Chắc là mấy trường nổi tiếng ấy? Aogaku, Jouchi hay Rikkyo gì đó?”

“Oa, ghê vậy! Nghe cách nói thì có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng toàn nhắm đến mấy trường top thôi!”

“Hả? Đằng nào lên đại học chị cũng có học hành gì đâu, giỏi giang có quan trọng không? Quan trọng là phải xinh xắn, đáng yêu chứ.”

“Ô, ồ… Komachi đã đánh giá thấp Isshiki-senpai rồi… Đến nước này thì ngược lại thấy chị ngầu thật đó…”

Tuyên bố đầy tự tin của Isshiki khiến Komachi run rẩy. Không chỉ Komachi, mà chính tôi cũng hơi choáng váng. Isshiki quả thật chỉ toàn dựa vào ấn tượng hào nhoáng bên ngoài để phán xét…

Nhưng mà, dù sao thì đó cũng là một cách tiếp cận vấn đề không hề sai. Tôi mỗi lần đi Family Mart cũng đều nghĩ hay là học Đại học Teikyo Heisei nhỉ, còn bằng lái xe thì phải học ở Trung tâm đào tạo lái xe WAO!!… Thiệt tình là mấy quảng cáo đó cứ ám ảnh trong đầu tôi hoài… Gần như là bị tẩy não ở mức độ tiềm thức luôn rồi.

Và bên cạnh có một người đang bị một kiểu tẩy não khác.

“Nổi tiếng, trường danh tiếng, thời trang…”

“Yuigahama-san, đừng để bị lung lay. Hãy chọn trường một cách thực tế. Dừng lại, đừng có tìm kiếm mấy từ khó hiểu như ‘Inca’ hay ‘Ouran’[] gì đó. Tớ cảm thấy rất bất an đấy.”

Không chắc lắm chỗ này, chắc là viết tắt của インターカレッジ - Inter-college và オールラウンド - All round.

Vừa nói, Yukinoshita vừa giật lấy laptop từ tay Yuigahama, rồi chuyền cho tôi. Giỏi lắm, Yukinoshita. Tôi cũng cảm thấy tương lai của Yuigahama có gì đó rất bất ổn, nên tôi sẽ đóng hết mấy cái tab đang mở lại ngay lập tức!

Tôi trừng mắt lườm Isshiki, ý bảo đừng có nói bậy bạ, Isshiki vội ho khan vài tiếng để đánh trống lảng, rồi quay sang hỏi Komachi.

“Còn Komachi thì sao? Đã nghĩ đến chuyện học đại học ở đâu chưa?”

“Komachi muốn xem anh trai trượt đại học rồi mới quyết định!”

“Ể… Em mặc định là anh sẽ trượt luôn hả…”

Komachi nở một nụ cười Ultra Smile, giơ nắm đấm lên làm tư thế Guts Pose. Trước lời tuyên bố quá đỗi mạnh mẽ đó, vai tôi khẽ chùng xuống. Nhưng mà, việc học hỏi từ sai lầm của người đi trước là đặc quyền của em út mà. Tôi sẽ cố gắng để thất bại của mình có ý nghĩa vậy.

“À thì, Komachi còn nhiều thời gian nên chắc sẽ có cách nào đó thôi…”

Tôi khẽ nhếch mép cười trừ, Yuigahama và Yukinoshita hình như cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, gật đầu đồng tình.

“Ừ, Komachi mới học năm nhất thôi mà. Còn nhiều thời gian để chơi!”

“Tớ nghĩ cậu nên khuyên em ấy tập trung vào việc học hành thì hơn…”

Yuigahama bặm môi, giơ hai nắm đấm lên cao trước ngực, thở ra hừ hừm. Thấy cô ấy như vậy, Yukinoshita thở dài có vẻ hơi mệt mỏi.

“Chuyện của Komachi bỏ qua một bên đi, còn Isshiki thì sao? Điểm số của chị có ổn không?”

“Chị á? À, thì… chị dự định sẽ đi theo diện tiến cử của trường mà…”

“Ồ, tiến cử của trường. Nghe ngon đấy!”

Komachi vỗ tay bôm bốp, trầm trồ khen ngợi, khiến Isshiki vênh mặt tự đắc.

“Fu fu, chị đâu có phải làm hội trưởng hội học sinh cho vui đâu. Hay là Okome-chan cũng nhắm đến suất tiến cử đi? Trông đầu óc có vẻ không được thông minh lắm ấy.”

“Ôi trời ơi, người đâu mà ăn nói khiếp đảm vậy… Nhưng mà cái từ ‘tiến cử’ nghe hấp dẫn thật đấy, em nghĩ em cũng nên nhắm đến chức hội trưởng hội học sinh xem sao. Komachi sẽ đánh bại chị trong cuộc bầu cử năm nay.”

“Haha, chị sẽ không thua đâu nhé.”

“Thật mong chờ cuộc bầu cử năm nay ghê, u fu fu.”

Isshiki hừ mũi khinh khỉnh, Komachi nở một nụ cười đầy ẩn ý. Cứ ngỡ hai người sẽ lặng lẽ lườm nhau, nhưng bất chợt nụ cười của Isshiki vụt tắt.

“…Ể, khoan đã? Em không định ra tranh cử thật đấy chứ? Nếu các senpai cổ vũ cho Okome-chan, chị… chị sẽ suy sụp tinh thần mất…”

“Biết đâu được… Nhỉ, Onii-chan?”

“Anh nghĩ sao, senpai…”

Komachi gọi tôi bằng giọng nói như đang nũng nịu, và với nụ cười ngọt ngào có thể làm tan chảy lòng người, thì Isshiki lại hướng về phía tôi ánh mắt cầu khẩn cùng giọng run rẩy vì lo lắng.

“Onii-chan~”

Giọng nói ngây thơ, hồn nhiên của Komachi trong trẻo và rộn rã như tiếng chuông, đôi mắt lấp lánh ánh sáng chứa đựng niềm tin tuyệt đối, cái nghiêng đầu hờ hững tựa như chú mèo con dụi đầu vào người. Tất cả khiến tôi cảm thấy mình không thể phụ lòng con bé.

“Sen… pai…”

Isshiki khẽ thốt ra những âm thanh đứt quãng, tựa như tiếng thở nóng rực, từ đôi môi căng mọng xinh xắn. Đôi mắt ướt át ngước nhìn tôi. Động tác ôm chặt bộ đồng phục trước ngực như đang cầu nguyện, những ngón tay thon dài khẽ run rẩy.

Câu hỏi không lời từ em gái và đàn em, “Anh sẽ đứng về phía ai?” đã trở thành một áp lực vô hình.

Tuy nhiên, tôi còn cảm nhận được một áp lực khác, không hề dễ thương chút nào, đang dồn đến từ hai bên.

Tôi liếc mắt nhìn sang, Yukinoshita và Yuigahama đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

“…………”

“…………”

Đừng im lặng thế chứ? Đến tượng tuyết ở Lễ hội Tuyết Sapporo còn không lạnh đến vậy.

Tôi biết tỏng là dù trả lời thế nào cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp, nên chỉ có thể cười trừ “Nahaha…” một cách vô nghĩa, cốt chỉ để lấp đầy sự im lặng đáng sợ này.

Không biết đã trôi qua một giây hay hai giây? Hoặc có lẽ là cả một kỷ nguyên.

Khi mà tôi sắp sửa tan biến vì bị giằng xé giữa đam mê và lý trí, khoảnh khắc kết thúc cuối cùng cũng đến.

Cộc… cộc…

Sau một khoảng thời gian dài, cánh cửa phòng câu lạc bộ này vang lên tiếng gõ cửa.

× × ×

Tiếng gõ cửa khiến mọi người bừng tỉnh, nhìn nhau ngơ ngác. Rồi hướng mắt về phía cánh cửa.

Tôi nhân cơ hội “phùuuuuuuuuuuuuuuuu” thở ra một hơi thật dài. May quá… Cứ tưởng tôi sắp ngạt thở đến nơi rồi… Ân nhân cứu mạng của mình là ai vậy? Tôi mang theo lòng biết ơn nhìn về phía cửa.

Nhưng mãi mà cánh cửa vẫn không mở. Tôi nghiêng đầu khó hiểu thì từ bên kia cửa lại vang lên tiếng gõ, “Cộc… cộc…”, có vẻ hơi ngập ngừng.

Yuigahama giật mình, vội gọi Komachi.

“Komachi-chan, trả lời người ta đi chứ.”

“A, vâng! Xin mời vào~! Cửa không khóa đâu~!”

Komachi lớn tiếng nói, vị khách ngập ngừng mở cửa.

“X-xin lỗi…”

Vừa nói với giọng điệu có vẻ bất an, vừa rụt rè bước vào là một nam sinh với mái tóc đen ánh xanh.

Là Kawasaki Taishi, em trai của Kawa-gì-đó.

Vừa liếc nhìn quanh phòng CLB, Taishi đã khựng lại một giây. Có vẻ cậu ta hơi choáng váng vì tỷ lệ nữ sinh quá cao. Cậu ta ngập ngừng không dám bước vào thì Yuigahama đã vẫy tay chào đón một cách thân thiện.

“Ồ, Taishi-kun kìa. Lâu rồi không gặp.”

“Xin chào, vào đi.”

“À, vâng… xin lỗi… cám ơn ạ.”

Được Yukinoshita mời vào, Taishi ngượng ngùng gãi đầu, gãi má rồi liên tục cúi đầu, nở một nụ cười bẽn lẽn.

Ừm, thì cũng dễ hiểu thôi, nếu được một senpai dễ thương vẫy tay chào đón thân thiện như vậy thì ai mà chẳng phản ứng như thế.

Dễ hiểu thì dễ hiểu, nhưng chuyện này với chuyện kia là hai chuyện khác nhau…

‘Cái thằng nhãi ranh này, đang nhơn nhơn cái gì đấy hả? Coi chừng tôi mách chị cậu đó!’ Vừa nghĩ thế, tôi lại chột dạ, việc bắt chuyện với Kawa-gì-đó xem chừng khó hơn lên trời. Thôi được rồi, lần này tôi bỏ qua cho cậu. Hãy cảm tạ sự nhút nhát của tôi và sự đáng sợ của chị cậu đi.

Tôi thì bỏ qua cho cậu ta, nhưng có một người lại không định làm vậy.

“Cậu ta là ai vậy?”

Isshiki nhíu mày, liếc nhìn Taishi một cái, rồi ngay lập tức quay sang nhìn tôi, giọng điệu đầy nghi ngờ hỏi.

“Kawasaki Taishi. Em trai của Kawasaki.”

“Hể… Khoan đã, Kawasaki là ai cơ?”

Cô nàng kéo dài giọng, đáp lại bằng một giọng điệu thờ ơ, hình như không hề có ấn tượng gì.

“Hai người gặp nhau mấy lần rồi mà… cả lúc tổ chức dạ hội tốt nghiệp nữa, cô ấy còn giúp đỡ vụ trang phục nữa đấy.”

“À, cái người trông đáng sợ ấy hả…”

Vừa chợt nhớ ra, Isshiki vội vàng kéo ghế ra xa Taishi. Đúng là “Quân tử không đứng gần chỗ nguy hiểm”, phán đoán khôn ngoan đấy. Bởi vì Kawa-gì-đó-san mà nghe ai đó dis em trai, là giận thật đấy nhé!

Trong lúc đó, Komachi hì hục kéo chiếc ghế xếp đặt vào chỗ không ai ngồi.

“Ngồi đi, ngồi đi.”

Vừa vỗ bộp bộp lên mặt ghế giục giã, Komachi lại quay về chỗ ngồi cũ.

“Cảm ơn, Hikigaya-san…”

Taishi ngơ ngác đáp lời với vẻ mặt ngây ngất, rồi hình như chợt nhớ ra điều gì đó, lộ vẻ bừng tỉnh, kích động nói:

“À, có Onii-san ở đây nên gọi Hikigaya thì dễ nhầm lẫn nhỉ. Hay là đổi cách gọi khác đi thì hơn… nhỉ? Nhỉ?”

Nhưng Komachi chỉ nghiêng đầu, ngơ ngác chẳng hiểu gì.

“Ể? Đâu có sao đâu, tớ hiểu hết mà. Không vấn đề gì cả. Cứ gọi như vậy là được rồi. Taishi-kun cũng gọi Onii-chan là ‘Onii-san’ mà.”

“… Cũng phải.”

Taishi thất thểu ngồi phịch xuống ghế, vai rũ xuống, trông tàn tạ như Joe trong tập cuối vậy. []

Chỉ nhân vật chính Yabuki Joe trong bộ manga “Ashita no Joe”

Yuigahama xót xa nhìn cậu ta, nghẹn ngào “Ưm…”, còn Yukinoshita thì khẽ lẩm bẩm “… Gọi bằng tên, à” rồi lặng lẽ cúi đầu. Phản ứng của hai người toát ra một chút đồng tình và đồng cảm.

Không không, cái thằng Taishi kia mà đòi gọi Komachi bằng tên thì còn sớm chán. Phải mất đến tám tập phim Pretty Cure mới làm được điều đó đấy[]. Ừm, nói chung là phải trải qua đủ các bước đã. Rốt cuộc thì thời điểm nào mới thích hợp để chuyển sang gọi bằng tên đây? Mọi người thấy sao?

Hai nữ nhân vật chính của “Pretty Cure” thế hệ đầu tiên là Misumi Nagisa và Yukishiro Honoka, sau khi cãi nhau rồi làm hòa ở tập 8, họ bắt đầu gọi nhau bằng tên.

Trong khi tôi đang tự vấn bản thân, thì Isshiki đã lén lút kéo ghế lại gần Komachi, ghé tai thì thầm với vẻ nghi hoặc.

“Okome-chan, những lời vừa rồi là thật lòng đấy à?”

Nghe vậy, Komachi ngơ ngác một thoáng, nhưng ngay lập tức nở một nụ cười ranh mãnh rồi giơ ngón tay cái lên, ra hiệu đồng ý.

“Fu fu, đương nhiên rồi.”

“Haha, chả biết đường nào mà lần!”

Nghe thấy tiếng cười gượng của Isshiki, chúng tôi chỉ biết cười khổ đáp lại. Haizz, đôi khi thật sự không hiểu nổi Komachi…

“Komachi-san, tốt nhất em nên hỏi người ta có chuyện gì đi.”

“A, đúng rồi nhỉ.”

Nghe thấy lời nhắc nhở của Yukinoshita, Komachi đột ngột quay sang Taishi. Rồi con bé làm bộ hắng giọng một cách khoa trương, tạo tư thế Gendo Pose, trịnh trọng lên tiếng.

“E hèm… Vậy thì, xin mời nói.”

“À, thì… thật ra cũng không có gì to tát lắm đâu, cũng không hẳn là em đang lo lắng gì, chỉ là em muốn được mọi người lắng nghe một chút thôi…”

Taishi vừa ngượng ngùng, vừa bồn chồn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Komachi. Cũng vì thế mà câu chuyện mãi chẳng đi đến đâu.

Komachi thì ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, nhưng tôi bắt đầu thấy sốt ruột rồi. Yukinoshita và Yuigahama cũng im lặng theo dõi, nhưng tôi không kìm được, cứ rung chân bần bật. Riêng Isshiki thì hoàn toàn không tham gia vào cuộc trò chuyện, chán nản nghịch điện thoại. Thỉnh thoảng lại thấy cô ấy cười tủm tỉm, chắc lại đang lướt mạng xã hội rồi… Cái kiểu hành vi tồi tệ của con gái trong mấy buổi hẹn hò nhóm rác rưởi này là sao vậy…

“Thật ra thì em đang hơi phân vân trong việc chọn câu lạc bộ… Em muốn được mọi người cho lời khuyên… liệu có được không…?”

Trong lúc tôi bực bội thầm nghĩ “Nói nhanh lên coi…”, thì Taishi cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính.

“Thế à. Vào câu lạc bộ bóng chày đi, bóng chày đó. Thay vì mấy chuyện vớ vẩn đó thì chơi bóng chày đi. Quyết định vậy nhé.”

“Trả lời ngay lập tức luôn!? Lại còn quá qua loa nữa!!”

“Ít nhất cũng nên hỏi lý do người ta phân vân chứ…”

Yuigahama thì ngạc nhiên, còn Yukino thì cạn lời. Nhưng tôi không phải là nói bừa đâu.

Đề nghị này là kết quả của một quá trình suy nghĩ cẩn trọng đấy.

Bởi vì, nếu trở thành cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp thì có thể kết hôn với diễn viên lồng tiếng. Xác suất còn cao hơn cả nhà văn light novel ấy chứ. Hay nói đúng hơn, có khi nhà văn light novel là ế dài nhất ấy chứ. Ngay cả biên kịch chương trình radio cũng cưới được diễn viên lồng tiếng mà. Tôi cũng muốn công bố tin vui vào cuối năm nay lắm chứ bộ?

Trong đầu tôi đang mường tượng cảnh nộp đơn xin gia nhập đội tuyển bóng chày chuyên nghiệp, thì Komachi bỗng “ừm…” một tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc lắng nghe tôi nói.

“Cậu đã đi trải nghiệm các câu lạc bộ chưa?”

“À, tớ có đi thử, nhưng mà… tớ không hiểu lắm… Vì dù tớ có hỏi, mấy anh chị cũng chẳng thật lòng trả lời đâu. Ngoài mặt thì bảo ‘ở đây thoải mái lắm’, nhưng thực tế thế nào thì ai mà biết được…”

Taishi cười gượng, rồi hướng mắt về phía tôi. Có vẻ như cậu ta vẫn còn ngại khi nói chuyện trực tiếp với Komachi. Tôi hiểu mà…

“Chị em sắp phải đi học luyện thi rồi, em phải trông chừng Keika nữa. Nên em muốn tìm một câu lạc bộ nào đó không quá khắt khe. Kiểu như dễ dàng thu xếp thời gian ấy…”

“…Ra là vậy.”

Taishi đã chuyển sang nói chuyện với tôi, và kết quả là tôi phải lên tiếng hưởng ứng.

Mà, cũng dễ hiểu thôi, một thằng nhóc tuổi dậy thì, đứng trước cô gái mình thích và những đàn chị xinh đẹp thì căng thẳng là phải. Bị nhìn với ánh mắt cầu cứu thế kia, tôi cũng không thể làm ngơ được.

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, ai bảo tôi là trai mới lớn cơ chứ. Vẫn muốn thể hiện một chút, dù là gián tiếp thôi mà!

“Quả nhiên em á? Đã không còn là học sinh cấp hai nữa rồi mà? Em nghĩ là nên lo toan cho gia đình hơn nhỉ?”

Taishi vừa nói vừa liếc nhìn Komachi. Ý cậu ta là “Thế nào? Đừng thấy tớ thế này mà coi thường, tớ suy nghĩ thấu đáo lắm đấy nhé?”.

Komachi gật gù lắng nghe màn thể hiện nhỏ bé mà đầy nỗ lực ấy, rồi bỗng dưng, con bé gật mạnh đầu, xoay người về phía tôi.

“Onii-chan, là cái đó đúng không.”

“Đúng là cái đó rồi.”

Hai anh em cùng gật gù, mắt chạm mắt, ☆MUGO・N.[]

Tạm Dịch: Mắt chạm mắt, không nói gì.

Taishi ngơ ngác, Yukinoshita và Yuigahama thì chẳng hiểu gì, hai anh em tự mình hiểu nhau. Chắc thấy lạ, Isshiki cuối cùng cũng phản ứng.

“‘Cái đó’ là cái gì vậy?”

““Bệnh tháng Tư””

“Em chưa nghe thấy bệnh này bao giờ…”

“Có vẻ chỉ có cuốn ‘Y học gia đình’ ở nhà em là dày thôi nhỉ…”

Tôi và Komachi đồng thanh đáp, Yuigahama cười gượng bất đắc dĩ, còn Yukinoshita thì thở dài, tay xoa xoa thái dương. Isshiki thì chỉ nói “À, thế à” rồi lại hoàn toàn phớt lờ chúng tôi.

Chỉ có mỗi Taishi là vẫn ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì. Thôi vậy, đành giải thích cho cậu ta vậy…

“Bệnh tháng Tư là cái bệnh mà học sinh cấp hai, cấp ba, sinh viên, hay cả người đi làm nữa, vì quá hăng hái với môi trường mới mà bắt đầu làm những chuyện thừa thãi. Kiểu như “Mình lớn rồi…” rồi tự dưng muốn học tiếng Anh, viết nhật ký, đi tập gym… Tóm lại là cứ làm những việc không cần thiết.”

Tôi giải thích cặn kẽ, Yuigahama “ừm…” nhíu mày, có vẻ bối rối.

“Nhưng mà… đâu có gì xấu đâu mà…”

“Mấy người đó mang cái suy nghĩ ngây thơ ‘Tháng Tư rồi, làm gì đó thôi nào’. Làm sao mà kéo dài được. Kết quả là cái guitar bỏ xó hay bột protein ăn dở…”

Cái đáng sợ của bệnh tháng Tư là nó như một loại độc dược chậm tác dụng, về sau vẫn âm ỉ gây ra tổn thương. Mỗi khi dọn dẹp nhà cửa, nhìn thấy những tàn tích của giấc mơ như guitar hay protein, tôi lại tự nhủ “Mình chẳng làm được cái gì ra hồn cả…” rồi tự ghét bản thân. Một mảnh vụn của giấc mơ dang dở lại vô tình làm tôi đau. Đặc biệt là nhật ký, sức sát thương cực lớn. “Hôm nay… tôi…” và thế là hết, nhật ký của tôi dừng lại ở đó.

Tuy nhiên, vấn đề nó không hề kết thúc mới chính là di chứng của bệnh tháng Tư.

“Nếu chỉ tự mình lặng lẽ phát bệnh thì Komachi không ý kiến gì đâu, nhưng bệnh nhân thường ‘khoe khoang việc tôi bắt đầu làm cái gì đó’, đắc ý ồn ào lắm, đối với người nhà thì phải nói là hơi phiền.”

Komachi nói một tràng với vẻ mặt nghiêm túc. Ể… Komachi-chan, em nghĩ về anh như thế á…? Hơi sốc đấy…

“K, không… Tớ, tớ không phải như thế… Tớ vẫn tham gia câu lạc bộ đàng hoàng mà… tuy không giỏi lắm nhưng…”

Quay về phía giọng nói ngắt quãng, thấy Taishi đang đỏ bừng mặt.

Ừm, con trai ai cũng có một, hai lần trải qua chuyện đó mà. Xin lỗi nhé? Có cảm giác như làm cậu bẽ mặt trước đám đông vậy. Dù không thể gọi là chuộc tội, nhưng tôi sẽ tập trung lắng nghe lo lắng của cậu hơn vậy.

“Cậu học cấp hai tham gia câu lạc bộ gì?”

Nghe câu vừa rồi của cậu ta là biết, Taishi từng tham gia câu lạc bộ. Cậu ta còn cố tình nhắc đến, chắc hẳn đó là một ký ức quan trọng đối với Taishi. Tôi hỏi về thông tin đó, Taishi nhanh chóng ngẩng đầu lên, với vẻ mặt rạng rỡ trả lời:

“Em chơi soft tennis! Còn vào được tới giải cấp tỉnh đấy!”

Tiện thể, cậu ta liếc nhìn Komachi, ra vẻ “thấy sao hả?”. Komachi thì ừ hử cho có lệ. Thôi kệ, Taishi vui vẻ trở lại là tốt rồi. Quả là một chuyện đáng mừng. Nhưng có một từ khiến tôi bận tâm.

“…Vậy à. Thế thì loại luôn câu lạc bộ tennis khỏi danh sách nhé.”

“Ể, tại sao!?”

Taishi nghiêng đầu, trông cứ như thể không hiểu gì cả. Nhưng người thắc mắc chỉ có mình cậu ta thôi. Mấy người còn lại đều gật gù ra vẻ đồng tình.

“À, Totsuka-senpai…”

“Là Totsuka-san nhỉ…”

“Nếu là Saichan thì chịu rồi…”

Isshiki thì nhăn nhó, Komachi thì ra vẻ thấu hiểu sâu sắc, còn Yuigahama thì đạt đến cảnh giới giác ngộ rồi. Ái chà, tôi bị bỏ mặc rồi… Nhưng dù họ nghĩ gì đi nữa, tôi cũng không thể để một tên nông nổi như Taishi gia nhập câu lạc bộ tennis thần thánh đó được. Phải bảo vệ, nụ cười ấy…

Tuy nhiên, chỉ có một người không cảm thấy nghi ngờ, cũng không gật đầu đồng ý.

Yukinoshita hất mái tóc dài xuống vai, lộ ra nụ cười đắc ý.

“Tớ nghĩ Totsuka-kun sẽ vui nếu có thêm thành viên mới đấy?”

“Mu, quả, quả thật cũng có khả năng đó…”

Quả nhiên là Yukinoshita… Luôn đánh trúng điểm yếu của tôi một cách chuẩn xác… Thậm chí còn không hề nới lỏng thế công.

“Nếu cậu ấy biết mình đã bỏ lỡ cơ hội có thêm thành viên mới, chắc chắn cậu ấy sẽ buồn lắm đấy…”

Giọng Yukinoshita trở nên ai oán hơn, lặng lẽ cụp mắt xuống. Động tác này khoa trương như đang diễn kịch, nhưng khổ nỗi, một người đẹp như Yukinoshita làm gì cũng ra dáng cả.

Hơn nữa, Yukinoshita nói đúng sự thật. Đến nước này thì tôi chịu chết thôi. Mà, tôi vẫn cãi được vài câu chứ.

“Thế thì không thành vấn đề. Để dung hòa, tớ sẽ vào câu lạc bộ tennis ngay bây giờ, thế là trừ một cộng một, huề cả làng…”

Nhưng tôi còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị chặn họng.

“Hikigaya-kun.”

Yukinoshita nhìn thẳng vào mắt tôi.

Gò má hơi ửng hồng. Khóe miệng hé nở một nụ cười rạng rỡ. Đôi môi hình cánh hoa anh đào khẽ mấp máy.

Tựa như một đóa hoa lộng lẫy và dịu dàng nở rộ, cô ấy nói với tôi:

“Từ, chối.”

Vâng, tôi biết mà. Chỉ là nói thử thôi. Thậm chí, tôi còn lo lắng không biết phải làm gì nếu mấy cậu không từ chối ấy chứ.

“…Chà, có lẽ hỏi ý kiến Totsuka cũng là một cách. Dù sao thì, tớ cũng không muốn làm thế chút nào.”

Khi tôi vừa thốt lên lời biện hộ cho kẻ bại trận, Taishi lặng lẽ giơ tay. Ừ, Taishi, có chuyện gì vậy?

“À ừm, câu lạc bộ quần vợt bận lắm ạ?”

“Hmm, không biết nữa. Cảm giác như họ luyện tập rất chăm chỉ. Komachi cũng đi luyện tập vào giờ nghỉ trưa đấy.”

“Đúng vậy, cậu ấy cực kỳ chăm chỉ. Anh rủ cậu ấy đi chơi, cậu ấy cũng sẽ nói là bận, không rút ra được thời gian.”

Đặc biệt là dạo gần đây, có vẻ cậu ấy đang bù đầu với việc tuyển thành viên mới và chăm sóc học sinh trải nghiệm câu lạc bộ, nên chẳng có thời gian đi chơi. Nếu không vướng bận công việc, tôi đã có thể tha hồ vui thú với Totsuka rồi… Đáng ghét, công việc thật đáng ghét. Hạn chót thật đáng ghét. Tất cả là tại công việc… Tôi không có lỗi, công việc mới là kẻ có tội.

Thế nhưng, vì sao Isshiki lại nghiêng đầu, hình như còn nghi ngờ về điều đó? Cái kiểu phản ứng “Vậy hả… mình thấy không phải vậy đâu…” có phải là hơi sai sai không?

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Isshiki bỗng nhiên mở lời, vẻ như đã tự mình hiểu ra điều gì đó.

“Mà, khi bị người mình không thích mời đi chơi, ai chẳng nói thế. Kiểu như là~ ‘Để tớ giải quyết xong việc đã’, ‘Dạo này tớ bận lắm’, ‘Tớ ngủ quên mất tiêu rồi… gặp ở trường nha~’.”

“Chỉ có em mới làm chuyện đó thôi…”

Cái cuối cùng là cái gì vậy… là kiểu tám giờ tối bị seen mà không rep, rồi đến sáng hôm sau mới nhận được hồi đáp trên LINE à… Rõ ràng tôi gửi câu hỏi qua, đối phương lại hoàn toàn phớt lờ nó, chỉ tùy tiện đính kèm một cái sticker cho có lệ, thế là coi như chấm dứt cuộc trò chuyện, thậm chí là không bao giờ nhắn tin nữa luôn…

Chắc chắn chỉ có mỗi em làm thế thôi… Tôi nghĩ bụng, nhưng khi liếc nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang mang vẻ mặt nghiêm trọng, vừa lẩm bẩm “Ừm…”.

“Ể… Mọi người sao im lặng hết vậy…”

“Tớ hay nói là có việc bận, có hẹn trước… Đúng là tớ hay dùng lý do này… Không, thật ra tớ có việc thật nên mới từ chối người ta…”

Yukinoshita đặt tay lên khóe miệng, vẻ mặt ưu tư. Còn Yuigahama thì nở nụ cười gượng, bồn chồn nghịch lọn tóc búi.

“À, tớ thì không hay nói thế lắm, nhưng nếu được mời đi chơi, tớ hay nói kiểu ‘Hay đó! Lần tới đi chung nha~’…”

“A~, em hay nói câu đó lắm luôn á~”

Komachi tươi cười gật gù đồng tình, nhưng tôi và Taishi thì chẳng tài nào cười nổi.

“Từ giờ mà nghe ai nói thế, chắc em buồn thật luôn á…”

“Thà họ từ chối thẳng thừng còn hơn ấy nhỉ.”

Lần đầu tiên tôi và Taishi có sự đồng cảm sâu sắc đến vậy. Hãy gọi nó là sợi dây gắn kết đi…

Trong lúc tôi còn đang rung động trước tình bạn đẹp đẽ của những chàng trai, một giọng nói lạnh lùng dội thẳng vào mặt, dập tắt mọi cảm xúc vừa nhen nhóm.

“Cậu cũng hay nói câu ‘Nếu đi được thì đi’ mà.”

“Ừ… Cái đó đấy, thật sự không biết nên hiểu thế nào nữa, không biết là có đi hay không…”

Nhìn xem, không chỉ Yukinoshita, mà cả Yuigahama cũng đang bĩu môi đầy bất mãn. Hai người mà cùng nhau thì sự lạnh lùng tăng lên gấp bội, không còn là nước lạnh nữa mà như nitơ lỏng vậy.

“Rõ ràng là không có kế hoạch gì nhưng vẫn cứ từ chối lấy lệ, đúng là khó ưa thật.”

“Ừ, rồi kiểu gì cũng đi thôi…”

Yukinoshita và Yuigahama nhìn nhau, nghiêng đầu đồng tình: “Đúng không~?”

Nhưng ngay lập tức nhận ra điều gì đó kỳ lạ, “…Ủa?”, rồi lần này nghiêng đầu ngược lại.

“…Yuigahama-san, chuyện đó là khi nào vậy?”

“Khi nào á…”

Nghe Yukinoshita hỏi vậy, Yuigahama ngước mắt nhìn lên, há miệng. Nhưng cô nàng nhanh chóng mím môi lại, vung tay lia lịa phía trước.

“À, không có gì đâu, không có gì đâu mà… Ehehe.”

Yuigahama vội vàng phủ nhận những lời vừa định nói, cười ngượng nghịu, vuốt vuốt búi tóc như để che đậy sự bối rối.

Hahaha, là gì nhỉ? Có chuyện gì sao? Nhưng cô ấy đã bảo không có gì rồi. Rốt cuộc là chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra vào lúc nào vậy…

Lương tâm tôi trong sạch, cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Thế nhưng, nụ cười e thẹn của Yuigahama khi khẽ che miệng, né tránh ánh mắt, cùng ánh nhìn sắc bén như băng giá, nhưng lại phảng phất nét u buồn của Yukinoshita, khiến dạ dày tôi kêu gào thảm thiết.

Phải nghĩ cách thôi! Tôi vắt óc, cố gắng đưa ra tất cả những lời giải thích có thể nghĩ ra từ tận đáy lòng.

“Không, không phải vậy, tớ không biết cái gì không phải nhưng chắc chắn là không phải. Tớ cũng có những lúc được mời nhưng thật sự không muốn đi mà. Với lại, cũng có những lúc đến tận ngày hôm đó rồi lại đột nhiên không muốn đi nữa. Vì vậy, tớ mới trả lời ‘Nếu đi được thì đi’. Tức là, đến sáng ngày hôm đó quan sát thì mới biết câu trả lời, đó là trạng thái chồng chất. Điều này đã được chứng minh một cách chắc chắn trong thí nghiệm tư duy mang tên con mèo của Schrödinger rồi đấy.”

“Schrö? Cái gì cơ?”

Nghe thấy từ ngữ xa lạ, Yuigahama đầu đầy dấu chấm hỏi, còn Yukinoshita thì ủ rũ cúi gằm mặt.

“…Tại sao thí nghiệm đó lại phải dùng mèo chứ? Nghe đau lòng quá.”

“Thì, mèo hay chui vào hộp mà.”

Trong khi Komachi an ủi qua loa, Isshiki nhìn tôi với vẻ mặt kinh hãi.

“Anh ngụy biện giỏi thật đấy…”

“Hahaha, chuyện gì thế, hahaha.”

Tôi toát mồ hôi lạnh, cười khan, Isshiki “Ừm~” khoanh tay trước ngực, nhìn xuống dưới không biết đang nghĩ gì.

“Vậy là, chuyện hôm trước cũng là bí mật đúng không? Em hiểu rồi~☆”

“Ha ha ha ha… Chuyện gì thế này? Ha ha ha ha… Chẳng hiểu gì cả. Ha ha ha… Khoan đã, thật sự là chuyện gì vậy?”

Isshiki nháy mắt tinh nghịch, chào kiểu quân đội một cách đáng yêu. Rồi cô ấy nhẹ nhàng hạ tay xuống, đặt ngón trỏ lên môi. “Suỵt,” cô ấy khẽ thở ra, đôi mắt hẹp lại, ánh lên vẻ tinh quái, rồi nở một nụ cười ma mị như một con quỷ nhỏ.

…Không ổn rồi. Cảm giác như thật sự có chuyện gì đó đã xảy ra. Thật sự không ổn. Từ nãy đến giờ Yukinoshita và Yuigahama cứ nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, chuyện này cực kỳ tệ. Thậm chí, cả Taishi cũng nhìn tôi với vẻ mặt kiểu ‘Cái gã này bị làm sao vậy…’. Tình bạn của đàn ông thật mong manh…

Trong lúc tôi đang chìm trong tuyệt vọng, Komachi ở phía đối diện thở dài bất đắc dĩ. Rồi con bé nở một nụ cười tươi rói, quay sang Isshiki.

“Em hiểu về câu lạc bộ tennis rồi, nhưng câu lạc bộ bóng đá thì sao? Có bận lắm không?”

Cứu cánh đây rồi, Komachi! Tôi phải cưỡi con sóng lớn này thôi! Tôi cũng nhìn Isshiki theo Komachi, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi mở lời.

“Lượng luyện tập thì không nhiều lắm, nhưng có lẽ hơi vất vả vì vấn đề thứ bậc và quan hệ với các tiền bối.”

“Ể, bất ngờ ghê. Em cứ tưởng không có chuyện đó chứ…”

Yuigahama há hốc mồm ngạc nhiên, nhưng tôi thì chẳng thấy bất ngờ chút nào.

“Không, anh hiểu mà. Chắc là kiểu Hayama sẽ nhẹ nhàng hỏi ‘Taishi à, cậu nghĩ làm thế này có đúng không?’ ấy hả? Cái gã đó, chẳng bao giờ nói đáp án đúng, nhưng cứ ra vẻ nói điều hay ho rồi lên mặt dạy đời. Cái đó đúng là mệt thật…”

“Cậu thành kiến quá đáng!”

“Không, đây là kinh nghiệm.”

Tôi thản nhiên đáp lại lời chỉ trích của Yuigahama. Thật ra, nếu đã trải qua chuyện đó rồi thì chẳng ai dám nói là thành kiến đâu… Đang ngẫm nghĩ sâu xa thì Yukinoshita lẩm bẩm.

“…Lập luận giống hệt chị tớ.”

Đúng vậy, chính xác là như thế. Tôi im lặng gật đầu, thấy vậy, Isshiki nhăn mặt khó chịu.

“Mọi người nghĩ Hayama-senpai là người thế nào vậy… Em không phải nói Hayama-senpai đâu. Là Tobe-senpai.”

“Tobe hả… Tobe thì, ờ, ừm…”

Yuigahama hình như chợt nghĩ ra điều gì, vội né tránh ánh mắt, ấp úng không nên lời. Cô ấy thật tốt bụng…

“Cái người đó lúc nào cũng ra vẻ đàn anh… Chắc là vui vì có đàn em, hoặc là muốn làm đại ca ấy mà, hoặc là thích thể hiện rồi ra vẻ ta đây…”

Vậy mà, tại sao Irohasu lại nói thẳng ra thế nhỉ? Mà còn nói với vẻ ghét bỏ nữa chứ?

“À, ra là kiểu khoe khoang như núi ấy hả…”

Komachi gật gù ra vẻ hiểu biết rồi nói bừa. Cái gì mà “Khoe khoang như núi” chứ? Chẳng lẽ là trò chơi mới ở Disneyland?[] Nghe đáng sợ quá… Nhìn kìa, cả Taishi cũng sợ xanh mặt đến mức cười gượng kìa…

Trong Disneyland có nhiều trò chơi giải trí được đặt tên theo núi.

“Mấy cái đó thì em hơi…”

Đúng là thanh niên thời nay… Tôi nghĩ vậy, nhưng bản thân tôi cũng thuộc kiểu “hơi…” nên không có tư cách gì mà nói người ta cả.

“Chắc là câu lạc bộ thể thao nào cũng vậy thôi. Đã là dân thể thao thì không thể thoát khỏi thứ bậc và xã hội dọc được. …Nếu vậy, sao không thử cân nhắc câu lạc bộ văn hóa xem sao?”

Yukinoshita chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Thế nhưng, trước vẻ mặt đó, Isshiki khẽ nở một nụ cười mỉm đầy ẩn ý.

“…Mấy câu lạc bộ văn hóa thường có nhiều chuyện sâu xa lắm đó. Đã thế, nhiều nơi còn không phân biệt nam nữ, nên càng dễ xảy ra mâu thuẫn hơn.”

“Cái đó… là kinh nghiệm thực tế hả? Chuyện của câu lạc bộ nào vậy?”

Giọng điệu chứa đầy trải nghiệm của cô ấy nghe có gì đó đáng sợ, khiến tôi không kìm được mà hỏi. Nhưng Isshiki chỉ mỉm cười, chẳng hé lộ điều gì. Ể… Thật sự tò mò quá đi mất… Chẳng lẽ, là câu lạc bộ nào mà tôi biết sao…

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ lung tung, Taishi, người cũng đang đăm chiêu nãy giờ, bất chợt lên tiếng.

“Câu lạc bộ văn hóa à… À, ừm, Hi, Hikigaya-san có tham gia Câu Lạc Bộ Tình Nguyện không?”

“Ừm. Mà nói đúng hơn, Komachi là hội trưởng đó.”

“Ra vậy, hể… À, vậy thì…”

Taishi vừa định nói gì đó. Không cần nghe tôi cũng biết cậu ta định hỏi gì.

Chính vì vậy, tôi đã ngắt lời cậu ta.

“Thôi, chưa cần phải vội vàng gì đâu. Cứ suy nghĩ thêm chút nữa đi. Vậy hôm nay đến đây thôi nhé. Tớ đi hái hoa chút đã.” (ý là đi wc =]])

“Ể…”

Giữa sự ngơ ngác của mọi người, tôi nhanh chóng đứng dậy, vừa xoay vai vừa dùng cằm chỉ về phía hành lang, ra hiệu cho Taishi. Có vẻ cậu ta hiểu ý tôi, vội vàng đứng lên theo.

“V, vậy thì, hôm nay em cũng xin phép…”

“À, ừ, hẹn gặp lại nhé!”

Lắng nghe lời chào tạm biệt của Komachi và những người khác, tôi và Taishi rời khỏi phòng câu lạc bộ. Chà, chắc chắn chẳng ai muốn bị tôi lên lớp ngay trước mặt cô gái mình thích đâu, nên tôi cũng nhường nhịn chút vậy.

Chúng tôi đi dọc hành lang một lúc, đến một nơi tiếng ồn không thể lọt vào câu lạc bộ, tôi quay mặt lại đối diện Taishi.

“Cậu, thật sự muốn vào câu lạc bộ này à?”

“…Nếu được thì em nghĩ là… em muốn. …Chẳng lẽ, theo ý Onii-san thì không được sao?”

Taishi gãi đầu bối rối, ngượng ngùng nở một nụ cười hề hề.

Chà, thật ra đối với những gã trai nào tiếp cận Komachi, tôi cũng có vài điều muốn nói. Kẻ nào nhắm vào Komachi mà toan tính gia nhập Câu Lạc Bộ Tình Nguyện, là một hành vi không thể tha thứ. Nhưng, chuyện đó cứ để khi khác nói vậy.

“…Cái này, không phải vì chuyện của Komachi, mà là từ kinh nghiệm của một người anh trai mà nói thôi đấy.”

Nghe lời mở đầu của tôi, vẻ mặt cười hề hà của Taishi lập tức biến đổi. Nhìn cậu ta, tôi càng thêm chắc chắn. Đúng là bọn cuồng em gái thế này mới đáng tin. Chắc chắn cậu ta sẽ hiểu những gì tôi nói.

“…Chị gái của cậu có lẽ sẽ không thích việc em trai được quan tâm chăm sóc kiểu như vậy đâu”

“Haha, chị ấy chắc chắn sẽ không vui thật.”

Taishi cười rộ lên. Nụ cười ấy không hề ngượng ngùng, mà chan chứa một tình cảm sâu sắc.

“Nhưng mà, không phải vậy đâu. Không phải là ngại ngùng gì, chỉ là em muốn báo đáp thôi. … Với lại, em nghĩ nếu là chuyện của câu lạc bộ này, chị em chắc chắn sẽ vui lắm.”

“Hả? Tại sao?”

Taishi nói với vẻ mặt vô cùng tươi tắn, khiến tôi không khỏi ném cho cậu ta một ánh mắt đầy nghi hoặc. Đáp lại, Taishi nhếch mép cười một cách khó ưa rồi huých tay vào người tôi trêu chọc. Thật là phiền phức…

“Ôi dào, đừng bắt em nói ra chứ, Onii-san.”

“Cấm cậu gọi Onii-san, không thì đừng trách tôi giết người! Biến nhanh cho khuất mắt, có gì tôi liên lạc sau.”

Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà đôi co với Taishi nữa, tặc lưỡi một cái rồi xua tay đuổi cậu ta đi, quay lưng bước thẳng về phía nhà vệ sinh. Taishi bỗng lớn tiếng gọi với theo.

“Cảm ơn anh! Em trông chờ vào anh đấy!”

Nghe lời chào đầy sảng khoái ấy vọng lại sau lưng, tôi giơ tay lên vẫy vẫy, ý bảo cậu ta biến đi cho rồi.

Haizzz, vậy nên mới nói, lũ sis-con đúng thật là khó xử…

× × ×

Đúng như đã tuyên bố, sau khi “hái hoa” xong xuôi, tôi trở lại phòng câu lạc bộ và thấy đám con gái đang buôn dưa lê rôm rả.

“Nhưng mà, chị thấy Taishi nói cũng có lý đấy chứ. Nếu tớ mà có em gái, chắc cũng nghĩ như vậy thôi. Ước gì… chị cũng có anh trai.”

“A, em hiểu, em hiểu. Với những người con một như chúng ta thì đó là cả một niềm ao ước luôn đó.”

Vừa lơ đãng hùa theo cuộc trò chuyện ríu rít của Yuigahama và Isshiki, tôi vừa ngồi xuống chỗ của mình thì nghe thấy Komachi đang nói một điều hết sức kinh khủng.

“Komachi không cần anh trai, nhưng em rất muốn có chị gái. Vô cùng tha thiết luôn đó.”

“A, có chị gái thích thật đấy nhé~. Được mượn quần áo, đồ trang điểm, rồi cùng nhau đi chơi nữa chứ.”

“Tuyệt vời luôn~. Vừa được mặc đồ đẹp, vừa được trang điểm mà lại chỉ tốn có nửa tiền thôi đó~. Quá là hời luôn.”

“Tớ thấy có gì đó sai sai…”

Dường như ai cũng có lý do riêng để ngưỡng mộ chị gái. Thế nhưng, Yukinoshita, người duy nhất ở đây có chị gái, lại tỏ ra không mấy tán đồng.

“Vậy sao… Tớ thì lại thấy chị gái không hề tốt đẹp như mọi người nghĩ đâu.”

“Xin lỗi nha, trường hợp của Yukino-senpai không áp dụng được đâu, nên là xin phép chị im lặng một chút được không?”

“…V, vậy sao.”

Bị Isshiki thẳng thừng đáp trả, Yukinoshita ỉu xìu cúi gằm mặt xuống. Những gì Irohasu nói thì tôi hoàn toàn đồng ý, và xét về lý mà nói thì cũng đúng, nhưng mà… có cần phải phũ phàng vậy không? Ví dụ như tôi có thể nói theo cách khác thế này chẳng hạn? Tôi hắng giọng một tiếng, làm mẫu cho xem.

“Ừm, thì… người đó hơi khác người một chút, hay nói đúng hơn là… vượt quá tiêu chuẩn bình thường. Không thể coi là điển hình được.”

“Đúng! Đúng là thế đấy. Cái người đó, hơi khác người một chút.”

Yukinoshita bỗng ngẩng phắt mặt lên, khẽ cười vui vẻ. Tiện thể, không hiểu sao còn có vẻ đắc ý nữa chứ. À phải rồi, cô gái này, hình như thích Haruno-san lắm thì phải… Chị thì cũng quý em gái. Tình cảm của hai người méo mó quá, tôi chẳng hiểu gì cả…

Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai chị em nhà Yukinoshita, Yuigahama bỗng quay sang hỏi tôi.

“Còn Hikki thì sao? Có bao giờ cậu muốn có anh trai hay chị gái không?”

“Không hề. Anh trai hay chị gái của tôi á? Chắc chắn sẽ thành thế kia thôi.”

“Chẳng nói gì mà cũng đầy sức thuyết phục, đáng sợ thật đấy…”

Yukinoshita có vẻ hơi rụt rè trước câu trả lời thẳng thừng của tôi. Không cần giải thích nhiều mà người ta vẫn hiểu, sướng thật…

“Thì đúng là anh trai thì có thể thế kia… Nhưng mà, Hikki, tớ thấy cậu với chị gái sẽ hợp nhau đó… Nói đúng hơn là Hikki rất hợp với những người giống như chị gái, ừm.”

Yuigahama không hiểu sao lại ưỡn ngực lên. Không, cậu có dùng cả cơ thể để thể hiện mình giống chị gái đi nữa thì cũng vô dụng thôi…

Trong lúc tôi còn đang nghĩ vậy, Yukino ở bên cạnh lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, nở một nụ cười trưởng thành hơn bình thường.

“Đúng là vậy. Chắc chắn cần một tấm lòng bao dung để dung thứ cho cái sự vô dụng của cậu.”

“Đúng đúng, với lại Hikki thích mẹ tớ cực kỳ luôn! Cậu ấy hợp với người lớn tuổi mà!”

“Ngốc à, cậu nói cái gì thế hả? Trên đời này làm gì có ai không thích dì ấy chứ. Ai cũng thích cả, thôi đi được rồi đấy, thật đấy.”

“Sao tự nhiên bị mắng té tát vì một lý do khó hiểu vậy!?”

Đương nhiên là phải nổi giận rồi, tôi thích Gaha-mama lắm mà. Thích đến nỗi không dám thẳng thắn, thành ra lại thành thích tránh mặt ấy chứ. Vừa định hùng hồn diễn thuyết thêm vài câu nữa, thì liếc mắt thấy Yukinoshita đang trưng ra cái vẻ mặt “tôi hiểu hết rồi”.

“Nếu xét về độ hợp nhau thì mẹ tớ cũng đâu kém cạnh. Cậu bị mẹ tớ quý lắm đấy.”

“Đừng dùng thể bị động chứ? Với lại đừng có tung tin mật ở đây chứ?”

Tôi vẫn còn thấy sợ Haha-non lắm đấy. Haru-non cũng đáng sợ một cách bình thường, thậm chí dạo này tôi còn tái xác nhận là quả nhiên Yuki-non cũng thật đáng sợ nữa… Mà, không phải cứ sợ là ghét đâu, cái chỗ đó mới phức tạp ấy chứ. Chắc là lý thuyết “sợ bánh bao” [] chăng?

“Sợ bánh bao” là một câu chuyện hài truyền thống Nhật Bản (rakugo) kinh điển. Một người đàn ông tuyên bố rằng mình sợ bánh bao nhất, mọi người liền tìm đến một đống bánh bao để dọa anh ta, nhưng những chiếc bánh bao lại bị người đàn ông ăn hết sạch. Những người khác hỏi anh ta “Anh không phải là sợ bánh bao sao”, người đàn ông trả lời “Bây giờ tôi sợ một tách trà hơn”.

Ước gì có tách trà ở đây để xoa dịu nỗi sợ này… Tôi vừa vươn tay lấy tách trà, thì như đã đoán trước, Isshiki khẽ cười khúc khích.

“Nhưng mà, senpai thích người ít tuổi hơn mà~”

Isshiki vừa nhâm nhi trà vừa nói, Yukinoshita bỗng chau mày suy nghĩ.

“Định nghĩa của ‘người lớn tuổi hơn’ và ‘người ít tuổi hơn’ là gì nhỉ…”

“Ủa, định nghĩa gì nữa, thì tuổi lớn hơn hay nhỏ hơn thôi chứ còn gì nữa…”

Con bé này nói cái gì vậy trời… Tôi vừa ngờ vực nghĩ, Yukinoshita khẽ dời mắt đi, dùng lược chải mái tóc dài. Mái tóc như tấm rèm che đi gò má của cô ấy. Nhưng, qua khe hở, vẫn có thể thấy gò má ửng hồng.

“Là, là vậy sao… Nếu lấy ngày tháng năm sinh làm chuẩn… thì tạm thời, tớ cũng tính là nhỏ tuổi hơn cậu.”

… Không được đâu đó?

Yukinoshita ấp úng, có lẽ là đang cố gắng kìm nén sự ngượng ngùng, nói như dò xét, tiếc là không có chuyện đó. Vì thường thì người ta dùng niên khóa để phân biệt lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn đấy? Dù giọng điệu có đáng yêu đến đâu, cô và tôi vẫn là bạn cùng lớp đó nha?

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Suýt chút nữa thì tôi đã nghĩ: “Ừ, cũng có lý! Có lẽ cô ấy nhỏ tuổi hơn thật!” Chút nữa là mất hết cả bình tĩnh rồi… Vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhận ra, đã có một người mất bình tĩnh từ lâu rồi.

“Xét ngày sinh thì kì quá, hay là đổi sang nhìn cái kia đi? Tuổi tâm hồn! Như vậy tớ thấy mình nhỏ hơn đó! Hikki là Onii-chan rồi!”

“Không, cái lý luận đó sai quá sai.”

Dù nói vậy, hình như lời tôi chẳng lọt tai cô ấy. Yuigahama đang mải mê nhấm nháp, nghiền ngẫm từng chữ mà cô ấy vừa thốt ra.

“O… Onii-chan… Onii-chan à… Nghe cũng hay đấy chứ…”

Cô ấy ngượng ngùng nói, vuốt ve búi tóc tròn màu hồng nhạt, nở một nụ cười hạnh phúc. Hàng mi dài khẽ hạ xuống, đôi gò má mềm mại giãn ra, đôi môi xinh đẹp thì thầm đi thì thầm lại cái từ ấy, không biết bao nhiêu lần.

Cái điệp khúc cứ lặp đi lặp lại như loa phát thanh trong cửa hàng Family Mart khiến tôi thoáng nghĩ: “… Hay là mình… thực sự là Onii-chan của cô ấy?” Nhưng tôi vội lắc đầu lia lịa để xua tan ý nghĩ đó. Không, nghĩ thế nào thì Yuigahama vẫn trưởng thành hơn tôi về mặt tinh thần. Cậu người lớn lắm đấy, cậu biết không… Hoặc cũng có thể là do tôi còn quá trẻ con.

Có lẽ Yuigahama cũng nhận ra sự bất thường, cô ấy chợt giật mình, mở to mắt.

“À, làm Onii-chan thì không được đâu nhỉ.”

Chỉ có thể đoán già đoán non ý nghĩa thực sự của câu nói này, nhưng tôi quyết định không cố gắng giải thích nó, mà chỉ nói ra những nguyên tắc cơ bản nhất trong lòng tôi.

“À, ừ… Đú-đúng vậy… Tớ không cần em gái nào khác ngoài Komachi…”

Thank you, my lil sister[]. Nhờ em mà anh không bị lú lẫn. Những lời tôi cố gắng thốt ra một cách đứt quãng, có lẽ vì thế mà mang một âm hưởng chân thành đến vậy.

Lil Sisters: Một loại sản phẩm trong dòng đồ chơi trứng búp bê L.O.L. Surprise!

Komachi ngồi đối diện, dùng cả hai tay che miệng, đôi mắt ngấn lệ, khóc rưng rưng vì cảm động.

“Onii-chan… hức hức, tuy hơi ghê tởm một chút, nhưng Komachi cảm ơn anh. Komachi cũng chỉ cần một Onii-chan thôi. Thậm chí một là quá nhiều rồi ấy, thêm thì gánh không nổi…”

“Komachi-chan ác quá đi…”

Đến cả Isshiki vốn sắc sảo cũng phải tỏ ra thông cảm với tôi trước những lời cay nghiệt của Komachi. Nhưng chính Komachi thì lại tỉnh bơ.

“Thì, anh trai trong mắt em gái là như vậy mà.”

“Đúng là vậy. Chị gái trong mắt em gái, có lẽ cũng thế.”

Komachi và Yukinoshita nhìn nhau, khẽ mỉm cười. Có lẽ đó là sự đồng cảm mà chỉ những người làm em gái mới có thể cảm nhận được. Sự trao đổi ánh mắt như chia sẻ một bí mật khiến người ngoài khó có thể xen vào.

“Đúng là… có em gái thật tuyệt…”

“Vậy sao? Nếu em có em gái thì chẳng phải sẽ trùng lặp hình tượng với chị sao? Vị trí nhỏ tuổi hơn sẽ bị tắc nghẽn mất?”

Yuigahama nhìn hai người với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, còn Isshiki thì nhìn họ lo xa. Ờ, đúng là lo xa thật… Yên tâm đi, Irohasu là Only One mà… Tiện thể, Komachi nhà tôi là Number One trong số các nhân vật em gái đấy! (Theo như tôi điều tra)

“À, Komachi, vừa nghĩ ra một chuyện, em nói được không?”

“Đương nhiên rồi. Hội trưởng câu lạc bộ là em mà, Komachi.”

Yukinoshita khẽ gọi tên con bé, chất chứa niềm tin tưởng. Komachi vui sướng rung người một cái, liên tục gật đầu lia lịa. Mỗi lần như vậy, sợi tóc ahoge lại đung đưa theo.

“Vậy thì, chúng ta bắt đầu buổi họp tác chiến nhé, xin mọi người bớt chút thời gian lắng nghe…”

Nói rồi, Komachi ra hiệu cho chúng tôi lại gần một cách đầy bí ẩn. Trong phòng câu lạc bộ này chỉ có ba người, nhưng con bé vẫn muốn thì thầm to nhỏ. …À, mà như vậy nghe có vẻ giống họp tác chiến hơn thật. Chúng tôi nhìn nhau cười gượng, rồi cùng nghiêng người về phía trước, lắng nghe kế hoạch tác chiến mà Komachi sắp sửa trình bày.

Nhưng vì mọi người xúm lại quá gần, hơi thở phả vào tai và hương thơm ngọt ngào thoang thoảng khiến tôi cảm thấy bồn chồn. Thành ra, kế hoạch tác chiến quan trọng chỉ lọt vào đầu được phân nửa.

Trong lúc tôi còn đang lơ đãng, buổi họp tác chiến đã kết thúc mất rồi.

Chết rồi, không biết có ổn không nữa…? Tôi lo lắng nhìn những người còn lại thì thấy, ngoại trừ tôi ra, ai nấy đều đã hiểu rõ cả. Vậy thì, chắc không sao đâu. Chắc hai thành viên còn lại của câu lạc bộ sẽ lo liệu được thôi, OK!

“…Ra vậy. Quả là cách làm rất Komachi.”

Yukinoshita khẽ gật đầu, Komachi có chút ngại ngùng gãi má.

“Vậy?”

“Vâng ạ. Tuy không phải là giải pháp triệt để, nhưng đó là một cách làm dịu dàng, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”

“Chị cũng nghĩ vậy! Hay lắm!”

Yuigahama cũng mỉm cười xoa đầu Komachi. Được hai người khen ngợi, con bé vừa vui sướng, vừa có chút ngượng ngùng.

“Mà, cũng được đấy chứ. …Em không phải là thành viên câu lạc bộ, nên cũng không liên quan gì.”

Isshiki nói với giọng hờn dỗi, nhưng hình như không hề bất mãn với kế hoạch tác chiến. Luân phiên liếc nhìn tôi và Komachi, cô ấy khẽ mỉm cười.

“…Quả nhiên là hai người rất giống nhau. Giống với senpai.”

“Không, chúng em không giống nhau đâu.”

Komachi xua tay, trả lời một cách nghiêm túc.

Ể ể… Cứng đầu quá đi… Cứ thừa nhận là hai anh mình giống nhau có phải hơn không…

× × ×

Chiều hôm sau, trước khi đến phòng câu lạc bộ, tôi và Komachi đã ghé qua cổng trường.

Bên cạnh chúng tôi là Kawasaki Taishi, người đã nhờ chúng tôi giúp đỡ. Taishi lo lắng nhìn quanh cổng trường, liên tục thở dài. Ừm, cũng dễ hiểu thôi, ai mà không lo cho được.

Bởi vì, kế hoạch tác chiến này hầu như không có gì gọi là tác chiến cả. Kế sách mà Komachi đề xuất thực sự rất đơn giản. Đơn giản đến mức có thể lấy tên “THE Komachi” để phát hành một series game Simple. []

Series game Simple là một series game giá rẻ, tất cả đều được đặt tên với quy tắc ‘THE XXX’.[note77125]

Bởi vậy, số lượng người cần thiết cũng tối thiểu. Chỉ cần tôi và Komachi là đủ. Tất nhiên, ít người thì đối phương cũng dễ nói chuyện hơn. Đối tượng mà chúng tôi sắp phải đối mặt không hề dễ bảo, khó mà đoán trước được phản ứng của đối phương. Ít nhất, tôi thì không thể thương lượng được gì.

Nhưng Komachi, người chịu trách nhiệm thương lượng, lại không hề tỏ ra lo lắng. Con bé vừa ngắm nghía bên ngoài vừa ngân nga, vẻ mặt vô cùng thong thả, thậm chí còn có vẻ mong chờ nữa.

Quả nhiên, đối tượng đàm phán đã xuất hiện tại điểm hẹn.

Mái tóc dài màu đen pha chút xanh lam được buộc thành đuôi ngựa bằng dây chun chậm rãi lay động, cùng hai bím tóc nhỏ đung đưa nhịp nhàng trong không trung.

Kawasaki Saki và em gái cô ấy, Kawasaki Keika.

Nhận ra bóng dáng chúng tôi, Keika vẫy tay lia lịa, lon ton chạy tới.

“Komachi~!”

“Keika-chan~!”

Komachi dịu dàng ôm lấy Keika, xoa đầu con bé rối bù. Keika híp mắt thích thú, trông vô cùng vui vẻ, nhưng trái lại, Kawasaki lại tỏ vẻ bối rối.

“Tớ cũng chỉ là bị gọi đến thôi… Mà này, chuyện gì đang xảy ra vậy…?”

Chắc hẳn Taishi đã gọi cô ấy đến mà không giải thích rõ ràng đầu đuôi. Cô ấy nhìn tôi, Komachi và Taishi với ánh mắt hoang mang, hàng lông mày chau lại thành hình chữ bát. Thôi thì, đến nước này rồi, giải thích cho xong chuyện vẫn hơn.

“À, xin lỗi. Taishi đang phân vân chọn câu lạc bộ. Thì cậu biết đấy, bọn tớ cũng có nhiều chuyện… Nên là…”

“Á á á! Chờ chờ chờ đã Onii-san! Anh đang nói cái gì vậy hả!”

Taishi vội vàng chen ngang, la oai oái, xông vào giữa tôi và Kawasaki. Cậu ta liếc nhìn tôi đầy trách móc. Ủa, bộ tôi có hứa giữ bí mật đâu…

Hơn nữa, có lẽ không cần phải nói ra thì ai cũng hiểu cả.

“…Chuyện đó, cậu không cần phải bận tâm đâu.”

Kawasaki khẽ nhíu mày, bĩu môi, nhưng giọng nói lại dịu dàng lạ thường. Xem ra cô ấy đã lờ mờ đoán ra mọi chuyện mà không cần nghe tôi giải thích hết.

“Nhưng mà, dù sao thì…”

Bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt dịu dàng, thậm chí có chút buồn man mác, Taishi bỗng lắp bắp, những lời định nói cũng tan biến vào hư không.

“…Nhưng mà, làm em trai em gái, thì vẫn sẽ lo lắng chứ.”

Người tiếp lời lại là Komachi. Taishi gật đầu lia lịa, đồng tình.

“À, ừm. Chị cũng hiểu mà… Nhưng đó là trách nhiệm của chị mà…”

Kawasaki có chút bối rối, cố gắng biện minh, nhưng Komachi chỉ cười khúc khích đáp lại.

“…Vậy nên, Komachi muốn tôn trọng ý kiến của em trai em gái.”

Nói rồi, Komachi từ tốn ngồi xuống, ngang tầm mắt với Keika. Kawasaki và Taishi đồng loạt nghiêng đầu. Nhưng chẳng có gì lạ cả.

Đối tượng đàm phán của Komachi ngay từ đầu đã là Kawasaki Keika.

“Nghe này, Keika-chan. Onee-chan sắp tới sẽ bận rộn hơn một chút, có lẽ sẽ không đón em được thường xuyên nữa. Lúc ở nhà, có lẽ thời gian để hai chị em ở bên nhau cũng sẽ ít đi đó.”

Dù có cố gắng giải thích cặn kẽ với Keika vẫn còn non nớt, chẳng biết cô bé có hiểu được bao nhiêu.

Nhưng không phải vì thế mà chúng tôi không cần nói cho cô bé biết. Hơn hết, chỉ vì còn nhỏ mà bỏ qua ý muốn của cô bé là điều không thể chấp nhận được.

Komachi lựa lời, nhẹ nhàng giảng giải, Keika chớp mắt hai, ba lần rồi khẽ gật đầu.

“Vậy ạ…”

Đôi mắt to tròn của cô bé ánh lên vẻ bối rối và buồn bã, chẳng mấy chốc đã ngấn lệ. Kawasaki thấy vậy, lộ vẻ ưu tư, đưa tay muốn ôm Kyouka vào lòng.

Nhưng trước cô, Komachi đã ôm chặt Keika vào lòng.

“Nhưng mà, có lẽ anh Taishi sẽ ở bên cạnh em thay Onee-chan đấy nhé!”

Komachi cố tình làm ra vẻ hài hước, và nói bằng giọng điệu tươi sáng và vui vẻ, Keika cũng khẽ bật cười. Rồi, bắt chước ai đó, cô bé ra vẻ người lớn, ưỡn ngực lên.

“Taa-kun à… ừm, thôi cũng được vậy…”

“Ể? Thôi… cũng được? …Keika, em ghét Onii-chan sao?”

Taishi run run hỏi, Keika liếc nhìn cậu ta một cái rồi phũ phàng đáp.

“Bình thường.”

“Bình… thường… à… vậy là không ghét, thế là tốt rồi…”

“Cậu lạc quan thật đấy…”

“À, ừm, chị nghĩ Ke-chan vẫn thích Taishi mà…”

Kawasaki hơi hoảng hốt chữa cháy, Komachi nghe vậy liền khúc khích cười.

“Mà, đúng thế mà. Khó mà nói là thích Onii-chan được. Vì có cả đống khuyết điểm mà.”

“Em hiểu~! Komachi cũng vậy hả?”

“Ừ, đúng đó~ Anh ấy chẳng bao giờ dọn dẹp hay thu dọn gì cả, nhưng đột nhiên lại nổi hứng lấy cây lăn bụi ra lăn thảm, thật sự khiến chị phát điên.”

“Em hiểu. Con trai lúc nào cũng tỉ mỉ nhưng lại chẳng tinh tế gì cả.”

Giọng Komachi thì nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại khá cay nghiệt. Mặt khác, lời của Keika nghe như trò chơi trẻ con, nhưng lại bắn trúng trọng tâm. Kawasaki im lặng gật gù.

Sau đó, hai người họ liên tục kể tội anh trai. Tôi và Taishi cùng nhau ủ rũ, tự kiểm điểm, thì bất chợt giọng Komachi dịu lại.

“…Nhưng mà, thỉnh thoảng Onii-chan cũng tốt mà. Ở nhà chị ấy~, anh ấy cũng cùng Komachi xem Pretty Cure nữa.”

“Ồ, Cure Grace…”

“Đúng đúng. Rồi còn bắt chước chơi cùng nữa.”

Vừa lúc Komachi thốt ra câu đó, Kawasaki đã trợn tròn mắt nhìn tôi, vẻ mặt khó tin.

“Cậu, làm cái gì vậy hả?”

“À thì… chuyện ngày xưa thôi mà…”

Tôi còn chưa kịp chống chế cho qua chuyện, thì giọng nói lanh lảnh của Keika vang lên.

“Nhà em cũng có nữa! Với Sa-chan ấy! Nhé?”

Bị gọi tên bất ngờ, Kawasaki ngượng ngùng che mặt. Thôi được rồi, tôi hiểu mà… Cậu là một người chị tốt… nên tự nhiên sẽ muốn bắt chước Pretty Cure thôi…

Trong khi tôi đang cảm thấy ấm lòng khi nhìn Kawasaki và Keika, thì cô nàng Pretty Cure nhà tôi khẽ hắng giọng. Ối chà, suýt thì quên mất kế hoạch rồi… Tôi cũng khẽ hắng giọng đáp lại, ra hiệu đã hiểu.

Và thế là, chiến lược của đại quân sư Hikigaya Komachi bắt đầu. It’s Party Time!

“Onii-chan nhà chị á, giỏi lắm đó nha. Dạy chị học nè, còn nấu ăn chung nữa. Rồi còn giúp đỡ những người gặp khó khăn nữa, …nói chung là ảnh ngầu lắm!”

“Keika cũng có Onii-chan giỏi lắm! Nghe nè, Ta-kun chơi tennis siêu đỉnh luôn. Rất là ngầu!”

Đây chính là một trong ba mươi sáu kế binh pháp: “Vô trung sinh hữu”. Hay còn gọi là, đại chiến khoe anh!

Bịa ra những điểm tốt của anh trai như thể thật sự có, để rồi moi móc ra những điểm tốt của anh trai từ Keika… Ai mà nghĩ ra được cái kế hoạch vui nhộn thế này, chắc hẳn là một quân sư “dân quẩy” thứ thiệt rồi![]

Câu này bắt nguồn từ bộ manga ‘Paripi Koumei’.

“Ra vậy. Hay ha. Ngầu quá đi.”

“Ừm! Keika thích Ta-kun ngầu không?”

Komachi khẽ mỉm cười nhìn tôi, Keika cũng theo đó mà quay sang. Trước mắt tôi là nụ cười rạng rỡ của hai cô em gái đáng yêu. Hệt như hai đóa hoa đang nở rộ cùng nhau.

“Ể, à, ồ…”

Taishi giờ đã không thể thốt nên lời, nghẹn ngào vì cảm động. Giờ thì, công đoạn cuối cùng là việc của tôi.

“…Thấy chưa. Cho em gái thấy được vẻ ngoài cool ngầu cũng là trách nhiệm của Onii-chan đó.”

Tôi vỗ nhẹ lưng cậu ta, theo đúng nghĩa đen, Taishi lảo đảo bước về phía Keika. Nhưng, một chút lý trí còn sót lại đã khiến cậu ta quay đầu lại.

“Nhưng mà… lỡ chị em buồn thì sao…”

Hừm. Vẫn chưa đủ lực đẩy sao? …Được rồi, vậy thì tôi kết thúc nó thôi.

“Có sao đâu. Chị cậu chắc cũng muốn cho em trai, em gái thấy được những mặt tốt của mình nên mới cố gắng đó thôi.”

“Chờ, chờ đã…”

Kawasaki vội vàng túm lấy vai tôi, cố ngăn cản. Nhưng, cô ấy không hề nói ra lời phủ nhận nào. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ với Taishi rồi. Cậu ta gãi gãi mũi, cười hề hề.

“…Em sẽ đi toàn quốc!”

Với lời tuyên bố đầy khí phách, Taishi lao về phía Keika.

Thôi thì, chuyện của câu lạc bộ tennis cứ giao cho Totsuka giải quyết vậy. Chắc chắn cậu ta sẽ dàn xếp ổn thỏa thôi. Xin lỗi vì đã phó mặc mọi chuyện, nhưng dù sao thì nhiệm vụ trước mắt cũng đã hoàn thành.

Cách giải quyết này tuyệt đối không thể gọi là tốt đẹp gì. Vấn đề có lẽ cũng chưa chắc đã được giải quyết.

Nhưng đó là cách Komachi quan tâm đến mọi người theo cách riêng của con bé. Quả thật, Yukinoshita nói đúng.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, Komachi đã lon ton chạy đến, cất tiếng gọi Kawasaki.

“Saki-san. Nếu chị có bất kỳ khó khăn nào liên quan đến anh trai và em gái, cứ giao cho Komachi! Komachi là em gái chuyên nghiệp mà. Cứ yên tâm! À, nói thật thì, chuyện nhà người ta, Komachi cũng không chắc có thể chịu trách nhiệm đến đâu!”

“Sao mà thật thà quá vậy… Nhưng…ừm. Có gì chị sẽ nhờ em… Cảm ơn.”

Kawasaki bật cười khổ trước lời nói quá thẳng thắn của Komachi, nhưng nụ cười ấy dần trở nên dịu dàng hơn. “Vậy… tôi đi đây,” cô ấy khẽ nói, vẫy tay chào rồi bước về phía Taishi và Keika.

Nhìn theo bóng lưng khuất dần của chị em nhà Kawasaki, Komachi bất chợt lẩm bẩm.

“…Thích thật, có một người anh trai ngầu. Komachi hơi bị ngưỡng mộ đó nha.”

“Nghe em nói cứ như anh đây không có tí gì gọi là ngầu vậy.”

“Em có nói vậy đâu… Nhưng mà… Onii-chan có yếu tố ngầu ở chỗ nào hả…?”

Nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của Komachi, tôi cố tình làm ra vẻ mặt nghiêm nghị.

“Chỉ cần nhắm mắt và ngậm miệng lại, mặt anh cũng tàm tạm đấy chứ.”

Komachi cố gắng ngắm nghía mặt tôi từ mọi góc độ, một lúc sau thì ủ rũ buông thõng vai.

“Onii-chan tin tưởng vào con mắt tâm hồn quá rồi đó… Đến cả con mắt tinh tường của Komachi này cũng không nhìn ra được…”

“Hahaha, tu luyện chưa đủ rồi. …Chủ yếu là anh tu luyện chưa đủ thôi.”

“Đúng đó… Vậy mình về câu lạc bộ thôi chứ?”

Vừa nói, Komachi vừa xoay gót, bắt đầu bước về phía trường học. Đến khi ra khỏi cổng chính, bước chân của em đã biến thành những bước nhảy chân sáo ngân nga.

“…Thôi được rồi, anh sẽ cho em thấy mặt ngầu của anh sớm thôi. Dù sao thì chúng ta còn cả năm bên nhau mà.”

Tôi gọi với theo bóng lưng Komachi đang thoăn thoắt chạy lên những bậc thang lớn dẫn đến lối vào trường, rồi chậm rãi bước theo con bé.

Không cần phải vội vàng như vậy. Dù sao thì đây cũng là năm cuối cùng tôi và Komachi học chung trường. Hãy cứ tận hưởng đến khi nào chán thì thôi.

Bước từng bậc, cuối cùng tôi cũng đuổi kịp Komachi. Con bé đang đứng trên bậc thang trên cùng, tà váy tung bay theo gió quay người lại nhìn tôi.

“Không phải chỉ một năm đâu, mà là cả đời đó. …Vì vậy, phải luôn cho Komachi thấy vẻ ngầu của Onii-chan đó nha.”

Nói xong, Komachi giữ lấy mái tóc bay trong gió, nở một nụ cười trưởng thành. Một dáng vẻ xinh đẹp mà ngay cả tôi, người đã ở bên con bé mười lăm năm, cũng chưa từng thấy, khiến tôi vô thức ngẩn người.

“……Ấy~ chà, chuyện này làm tăng điểm số khá cao đối với Komachi hiện tại đấy!”

Vừa nghĩ thế xong, con bé đã tinh nghịch dùng hai tay tạo hình chữ V ngang ở bên má, lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Cho đến khi nào chán thì thôi ư? Nói cái gì ngớ ngẩn vậy. Sao có thể chán được. Muốn tận hưởng trọn vẹn thì cuộc đời này còn quá ngắn ngủi. Cả đời cũng không đủ.

Tôi thấy, quả nhiên chỉ cần có em gái là đủ rồi… Đúng không?