Tháng 12.
Từ khi vào đông, gió ở Yên Thành chưa từng ngừng thổi qua, ánh mặt trời chiếu xuống nhìn từ trong phòng thì ấm áp vô cùng. Nhưng vừa bước ra ngoài liền biết tất cả những điều ấy chỉ là ảo ảnh.
Văn Nam vừa bước vào phòng liền thấy người đó đang ngả lưng trên chiếc ghế bành gỗ sưa nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt bàn vuông trước mặt kia vẫn vứt một điếu thuốc, nhưng còn chưa châm lửa. Văn Nam đặc biệt bội phục Vệ Minh Thận ở điểm này, bất luận vào thời điểm nào cũng sẽ không để mặc bản thân mượn đồ gây nghiện để giải sầu, thuốc lá rượu bia đều rất ít khi động vào. Nhưng nhìn thấy điếu thuốc này anh ấy cũng có thể biết, tâm trạng của người này hiện tại không tốt.
“Tôi nhớ là cậu đáp chuyến bay lúc hai giờ sáng hôm qua đến? Sao không ở nhà nghỉ ngơi.”
Ngồi xuống phía đối diện, không khách sáo mà tự rót cho mình một chén trà, sau khi nhấp một ngụm, Văn Nam nói.
“Nghỉ ngơi ở đây cũng như nhau.” Vẫn thanh tịnh.
Khoé môi Văn Nam giương lên một nụ cười: “Lại cãi nhau rồi à?”
Vệ Minh Thận mở mắt ra, không nói gì. Ánh mắt ấy, là thừa nhận.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Này, người anh em, tôi thực sự không biết phải nói gì với cậu cho tốt nữa.” Văn Nam thở dài, “Sao cậu có thể nhẫn nhịn chịu đựng được cô ta như vậy?”
“Cũng là tôi không tốt.” Vệ Minh Thận nhìn hoa mai vàng trong sân ngoài cửa sổ, trầm ngâm nói: “Cô ấy muốn đi phía nam, nhưng tôi không đồng ý. Vài ngày nữa, chính là sinh nhật của ông cụ.”
Ông cụ này, ở phía trước tên, là họ Tùy.
“Ông nội của cô ta, thân là cháu gái mà cô ta không quan tâm, cậu còn bận tâm thay cho cô ta nữa?”
“Cháu gái quên cũng chỉ là quên, ông cụ đương nhiên sẽ không trách cứ.” Lúc Vệ Minh Thận nói lời này cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Văn Nam một lần, “Nhưng nếu tôi không nhớ, vậy chính là không để tâm, tội lớn.”
Hiếm khi thấy người này nói chuyện trực tiếp như thế, Văn Nam nghĩ nghĩ, chợt rung đùi vui mừng. Thực sự là đạo lý này!
“Minh Thận, ly hôn đi, ly hôn rồi sẽ được thanh tịnh.”
Vệ Minh Thận không nói gì.
Nếu chuyện này thực sự đơn giản như vậy, anh ngược lại cũng sẽ không đến mức như này. Hơn nữa… Còn chưa đến bước ấy.
“Xem thêm đã.” Vệ Minh Thận nói.
Anh vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng về Tùy Anh.
Sau lần ấy, khi Vệ Minh Thận lần nữa trở về căn nhà tân hôn bên kia đã là một tuần sau. Mấy ngày nay có một dự án công nghiệp quân sự được khởi động, anh vẫn luôn bận rộn giao thiệp, ngay cả điện thoại cũng rất ít khi gọi cho Tùy Anh. Hơn nữa với tính khí của cô ta, nói được vài câu là phải cúp máy ngay, nếu không sẽ cãi nhau.
Vệ Minh Thận nghĩ, với tính khí của Tùy Anh thì có lẽ mấy ngày nay cô ta sẽ không đến căn nhà tân hôn. Nhưng ngay khi anh mở cánh cửa ra liền thấy một đôi giày cao gót màu đỏ chói mắt nằm xiêu vẹo ở đó, tư thế vênh váo hung hăng y như chủ nhân của nó. Càng hung hăng hơn là, bên cạnh đôi giày đỏ này còn có một đôi giày da nam anh chưa từng thấy qua.
Có một khoảnh khắc, Vệ Minh Thận không tin Tùy Anh có thể làm ra chuyện này. Nhưng tiếng rên rỉ như khóc như cười mang theo sự vui sướng xen lẫn khó có thể nhịn được loáng thoáng truyền ra từ khe cửa phòng ngủ chính chưa được đóng kín nói cho anh biết, người phụ nữ này chẳng có chút cố kỵ nào cả, cô ta đang tàn nhẫn đạp tia tôn nghiêm cuối cùng của một người đàn ông, một người chồng là anh dưới chân mà giẫm nát.
Trước đó, Vệ Minh Thận chưa từng dự liệu qua về cảm xúc của bản thân khi đối mặt với cảnh tượng trước mắt này, nhưng anh bình tĩnh hơn mình tưởng tượng. Cất túi, cởi áo khoác, tháo cà vạt, thay giày, bước chân ổn định vững vàng đi đến phòng ngủ chính.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cảnh tượng bên trong không khác gì so với anh tưởng tượng, thậm chí còn nóng bỏng hơn. Tùy Anh không mặc gì đang ngồi trên người người đàn ông, sung sướng vặn vẹo, còn người đàn ông dưới thân cô ta cũng đang trần truồng, cặp đùi đầy lông hơi chống lên trên giường, đỡ lấy sự phóng đãng của Tùy Anh, cũng thuận tiện để mình dùng sức bất cứ lúc nào. Vệ Minh Thận không nhìn thấy mặt anh ta, nhưng từ đôi bàn tay to hơi nổi gân xanh đang kìm chặt lấy eo Tùy Anh có thể nhìn ra, anh ta lúc này chắc cũng vô cùng hưởng thụ.
Là người đàn ông phát hiện ra Vệ Minh Thận trước, trên gương mặt sợ hãi xen lẫn khoái cảm kia phút chốc lộ ra vẻ vặn vẹo. Theo sau là Tùy Anh. Trông cô ta thoáng qua một tia bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, sau khi nháy mắt với chồng mình một cái, cô ta quay đầu lại tiếp tục sủng hạnh người đàn ông dưới thân.
Người đàn ông kia là người khác giới thiệu cho Tùy Anh, mặc dù có thiên phú ở phương diện nào đó, nhưng làm gì được khi anh ta không phải là người cùng tầng lớp với bọn họ, cho nên khó có thể thoải mái tự nhiên mà đối phó với cảnh tượng này. Anh ta muốn để Tùy Anh xuống, nhưng bà cô này lại ngày càng táo tợn hơn. Bất luận anh ta làm thế nào cũng không được, cuối cùng Tùy Anh cũng phát hiện ra, đánh một cái vào lồng ngực trần trụi của anh ta.
“Làm gì đấy? Không uống thuốc à!”
Trợn mắt một cái, Tùy Anh cầm chiếc áo ngủ bằng lụa thật ở bên cạnh lên, khoác vào, xuống khỏi người anh ta.
Người đàn ông một khắc cũng không dám nằm trên giường nữa, lập tức lăn xuống, nhanh chóng quỳ trên mặt đất, chờ Vệ Minh Thận ra tay.
Tùy Anh không ngờ người đàn ông này lại nhát gan như vậy, xì một tiếng, sau đó nhìn Vệ Minh Thận.
Đọc đầy đủ truyện chữ Yến Dương, truyện full Yến Dương thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Yến Dương