Hôm ấy là một buổi sáng xuân đầy tươi đẹp, khi đó đây trước cổng trường bung nở tiếng chào buổi sáng của các học sinh với nhau.
Nhưng giữa những tiếng nói cười ấy, lại lẻ loi bóng dáng của một thiếu nữ trong bộ đồng phục thủy thủ. Cô sở hữu mái tóc màu đen cùng vóc người nhỏ nhắn, đúng chuẩn hình mẫu vẻ đẹp của một người con gái Nhật Bản truyền thống.
Tên của người con gái ấy là Fuiji Hina.
Biểu cảm trên khuôn mặt cô phần căng thẳng, nên cô đặt một tay lên phần ngực rồi hít một hơi thật sâu. Xong xuôi, cô hướng mắt nhìn về phía ngôi trường mình sắp theo học, trong lòng tràn đầy hy vọng nhưng cũng có phần bất an.
"...Được rồi," Cô thầm nhủ với bản thân, nắm chặt chiếc cặp đính móc khóa hình con mèo màu đen bằng hai tay mình rồi bắt đầu di chuyển về phía trước.
Tà váy phía dưới khẽ lay động theo từng nhịp chân thanh mảnh của cô. Còn đôi mắt to, sụp mí của cô hướng thẳng theo đường đang đi. Nhưng ngay lúc đó...
"Ê Hina! Đừng có lang thang một mình vậy chứ!"
Một nam sinh trẻ chợt gọi với cô lại. "Hể?", Hina chớp mắt rồi quay mình về sau. Cậu trai trẻ mang đồng phục học sinh chạy lại, chiếc cặp mang lủng lẳng bên vai. Đôi mày tuyệt mỹ của cậu co lại, rồi cậu nói,
"Đã mù đường từ chớ, đừng có đi lại lung tung như vậy! Tui đã dặn bà là hai đứa sẽ đi chung với nhau hôm đầu nhập học này rồi mà! Hà, đừng làm tui lo lắng thừa được không?"
Nói thì nói vậy, chứ môi cậu nam sinh điển trai kia lại cong ra thành nụ cười, như chẳng thể che giấu được việc bản thân hạnh phúc nhường nào khi được đi học chung với cô.
"Xin lỗi cậu nhiều. Mà Yuuto-kun này, cậu có đứng đợi tui không?"
Hina nở nụ cười đầy hối lỗi đáp lại, và Yuuto lấy tay che khóe miệng đang khúc khích cười.
"Không, tui tới thẳng tới trường, vì biết thừa kiểu gì bà cũng đi trước mà chẳng đợi tui."
"...Hehe." Hina che má đầy ngượng ngùng, "Cậu như đi guốc trong bụng tui ha."
"Không, không phải đâu! Tại bà dễ đọc vị quá thì có."
"Hehe."
Ngôn từ của cậu tràn đầy cảm tình đằng sau. Vừa đi học vừa cười đùa cùng nhau thế này, hai người họ trông chẳng khác gì một cặp đôi cả.
"Mà người con gái thủy tinh ơi, có chuyện gì nhớ méc tui luôn nha. Có gì chắc tui phải dẫn bà coi phòng y tế luôn mới được."
"Ừ."
"Đừng có cố quá sức đấy nhé?"
"Ừ, cảm ơn cậu, ehehe..."
"Hà... Nhưng này, may thật ha. Chung trường với nhau thế này..."
"Ừm, vui thật."
Mùa xuân là mùa của hạnh ngộ. Mùa xuân là mùa tình yêu chớm nở.
Theo tiếng chiêm chiếp của lũ chim non, họ men theo con đường tới tòa học. Như thể họ là hai người hạnh phúc nhất thế gian này, tại nơi hạnh phúc nhất thế gian.
"Nhưng... không được rồi, Yuuto-kun."
"Hử? Sao vậy?"
Trên mặt Yuuto đầy nét băn khoăn, khi cô bạn Hina lại đột nhiên xin lỗi thế này...
"Xin lỗi, tớ... tớ không thể tiếp tục được nữa."
Biểu cảm trên mặt cô chẳng thay đổi chút nào, nhưng âm sắc trong giọng nói lại như thể phải nặn lắm mới ra được vậy.
Chính vào khoảnh khắc ấy.
Đột nhiên,
Cơ thể của cô chợt ngả sang bên.
"...Hử?"
Như thể mặt đất Hina bước đi chợt biến mất, chân của cô oằn xuống, và toàn cơ thể cô gục thẳng về phía trước.
Mọi chuyện xảy ra trước mặt Yuuto như thước phim quay chậm vậy.
"...Hina?"
Âm thanh dần rơi vào thinh lặng.
Trước người bạn vừa đổ gục xuống nền bê tông kia, trong giây lát cậu tự hỏi liệu cô bạn mình đang giỡn trò quỷ quái gì, nhưng...
"...H-Hina ơi...? N-Này, bà đang diễn trò gì thế...?"
Hina trông chẳng bình thường chút nào, toàn thân đổ gục theo hướng vô cùng kì lạ, lại còn chẳng nhúc nhích lấy một phân. Theo phản xạ, Yuuto cúi người xuống.
"Này, Hina! Tỉnh lại đi mà, Hina ơi! Khoan, chờ chút... Đây là mơ phải không...? Sao bà tắt thở rồi...! Này, Hina, tỉnh lại đi!"
Nhiều học sinh dần tụ tập quanh khi thấy Yuuto bắt đầu lớn tiếng. Nắm chặt Hina trên tay, Yuuto gào lớn.
"HINAAAAAAAAAAA!"
Nước mắt cậu ứa ra, vì sự bất lực và tuyệt vọng trước viễn cảnh tương lai màu hường đang dần sụp đổ trước mắt. Tay cậu vẫn giữ chặt lấy người Hina, kể cả khi người cô dần lạnh ngắt.
A, thế giới này bi ai biết bao.
"Hina ơi... Đây chỉ là đùa thôi, phải không...? Trả lời tui đi mà... Hinaaa..."
Chú chim non đang bay chợt dừng lại, rơi thẳng xuống nền đất, vì đây là quy tắc của thế giới này...
Kết quả là thất bại. Lại lần nữa, Hina lại thất bại.
Móc khóa hình con mèo đen đính trên cặp Hina bắt đầu chuyển động. Nó lấy vuốt che mặt mình, khẽ lẩm bẩm,
"Lại trở về ban đầu rồi sao..."
--Vậy nhưng.
Họ chẳng còn cách nào khác ngoài việc thử lại, thử lại và thử lại thêm lần nữa. Để thiếu nữ và sinh vật ấy có thể thoát khỏi thế giới này.
Cản đường họ khỏi việc thoát khỏi đây là một thử thách đầy khó khăn và bất khả thi. Một luật lệ mạnh nhất, và tồi tệ nhất của thế giới này.
『Trong thế giới otome game này, bạn yêu, bạn chết.』
Những câu chuyện sắp tới đây sẽ kể về một câu chuyện đầy đau cổ [note73828] của Schultz, con mèo nhồi bông màu đen cùng Hina, "thiếu nữ bình thường" nhưng lại yêu nhanh đến bất thường... họ sẽ cùng tìm cách thoát khỏi thế giới này...
****
Lần chết: Sáu mươi hai
Nguyên do tử vong: Nhìn thấy nụ cười nhân hậu của Yuuto.
Trăn trối của Schultz: Đây là khởi đầu... cho kết thúc...