Viên Hương Nhi ngủ đến khi mặt trời lên cao, mới miễn cưỡng bò dậy ăn sáng.
Vân Nương mang cho nàng cháo trắng rau xào, còn nàng thì uể oải ghé vào bàn cơm không tinh thần.
“Tiểu Nam đã trở lại nha, sao lại bị thương, nhìn qua hình như rất nghiêm trọng. Tới đây, cho ngươi uống sữa.”
Nam Hà ngồi trên bàn bên cạch Viên Hương Nhi, Vân Nương đặt trước mặt hắn một chén sữa nóng. Nam Hà vươn móng vuốt nhỏ di chuyển chén đến trước mặt Viên Hương Nhi.
Viên Hương Nhi gác cằm ở trên bàn, đem cái kia chén đẩy về “Ngươi uống đi, ta cũng có.”
“Hương Nhi, tối hôm qua có phải suốt đêm không ngủ không? Hừng đông ta hình như còn nghe thấy tiếng đế chung.” Vân Nương nhìn bộ dạng nàng buồn bã ỉu xìu, cũng mang ra một chén sữa bò, “Ngươi vẫn còn nhỏ, vậy mà không ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
“Thực xin lỗi sư nương, có phải làm phiền người nghỉ ngơi?” Viên Hương Nhi xin lỗi.
“Thật ra thì không.” Vân Nương xoa xoa tay, khẽ cười ngồi xuống bên cạch nàng “Ngày trước, A Diêu năm đó cũng thường xuyên như vậy, một mình ở trong phòng niệm chú văn suốt đêm. Ta nghe thấy thanh âm này, ngược lại cảm thấy thực thân thiết, giống như trở lại thời điểm sư phụ ngươi còn ở nhà.”
Viên Hương Nhi hồi tưởng thời gian năm đó sinh hoạt ở bên người sư phụ. Sư phụ Dư Diêu là một người đặc biệt nhiệt tâm, bất luận là đuổi túy tránh ma quỷ, thiệt thi hỏi quẻ, trấn trạch điểm huyệt, chỉ cần có người đến trước mặt hắn cầu, cơ bản không có từ chối. Mỗi ngày đều bận bận rộn rộn, vô cùng náo nhiệt. Người ở trong trấn cũng đặc biệt thân thiết tôn kính nhà bọn họ.
Hiện tại ngẫm lại, sư phụ có khả năng chưa chắc là nhân loại, nhưng hắn lại sinh hoạt đến phong quang hoa khí, giống như so với nàng còn giống một con người hơn.
Thói quen sinh hoạt của Viên Hương Nhi trước khi xuyên qua, trừ phi là sự việc đã phát sinh ở trước mắt mình không thể không làm, nàng cũng sẽ không xen vào việc của người khác. Rốt cuộc ở thời đại nàng sinh hoạt qua đó, xã hội càng chú trọng tự lập cùng cá nhân, ven đường có lão nhân ngã mọi người cũng không nhất định dám tiến lên đỡ.
Nhưng nếu đổi lại là sư phụ hay vợ chồng Hàn Duệ đại phu, hẳn là sẽ không giống buông tay mặc kệ như nàng đi.
Nhớ tới đêm qua nhìn thấy thần hồn mong manh của Hàn đại phu, Viên Hương Nhi cảm thấy có chút không yên tâm.
Nàng có thể nhìn thấy trên người Hàn Duệ bao phủ một tầng công đức kim quang nhạt, có thể là hắn sinh thời hành y tế thế, hành thiện tích đức mà có được. Cũng chính là vì có tầng kim quang này che chở, khiến cho hắn cùng đại bộ phận vong linh bất đồng, hắn có ký ức hoàn chỉnh, tư duy rõ ràng, hành động tự nhiên, cũng không giống thê tử Lệ nương có thể dùng vãng sinh chú dễ dàng tiêu trừ chấp niệm, độ nhập luân hồi. Từ biểu cảm khi hắn rời đi, người kia chỉ sợ hiện giờ còn bồi hồi ở nhân gian.
Mặc dù là người tâm địa thiện lương thuần hậu, nhưng nếu thấy tình hình hiện giờ của Vĩnh Tế đường, lại nghe tới chuyện hài tử không rõ sống chết, còn không biết sẽ phát sinh biến cố gì.
Hàn Duệ đêm qua vẻ mặt thê lương, lại nhớ tới vị công tử trước kia tươi cười rực rỡ ôn văn nho nhã khi lần đầu Viên Hương Nhi gặp mấy năm trước, dẫn tới nàng cả buổi chiều làm chuyện gì cũng không nhanh nhẹn, gánh nước gánh đổ, bổ củi bổ trượt.
Nhẫn nại đến tối, nàng lại một lần đi tới phụ cận Vĩnh Tế đường.
Mới chỉ có một ngày đêm, đố ma trên nóc nhà Vĩnh Tế đường đã lớn không chỉ một vòng.
Giờ phút này ma vật hỗn độn ô trọc kia đang ngẩng cái đầu nhăn dúm dó, trong miệng ngậm một hồn phách nhân loại.
Người nọ vươn cánh tay tái nhợt, nỗ lực giãy giụa phản kháng, hồn phách nhè nhẹ tán loạn, hiển nhiên sắp chống đỡ không được.
Tầng kim quang nhàn nhạt kim sắc quang mang ở trên người hắn thỉnh thoảng sáng lên, lại rất nhanh bị hắc khí của ma vật phát ra xua tan. Hắn thúc lên đỉnh đầu tóc dài bung ra, lộ ra khuôn mặt thống khổ tuyệt vọng, đúng là Hàn Duệ.
Phía dưới mái hiên, đèn đường lộng lẫy, đám người đi tới đi lui nói chuyện tự nhiên, không một người nào cảm nhận được thảm kịch gần trong gang tấc.
Viên Hương Nhi chấn động, bất chấp tất cả, xoay người chạy sang bên đường, bắt quyết niệm chú: “Thiên địa Huyền Tông, vạn khí căn nguyên, kim quang tốc hiện, hàng ma trừ yêu, cấp tốc nghe lệnh!”
Kim quang chói mắt từ bùa chú hiện ra, chiếu thẳng vào thân hình mập mạp của đố ma, phàm là nơi kim quang chiếu tới, giống như bị bỏng rung động, bốc lên từng trận khói nhẹ. Đố ma vặn vẹo thân hình, phát ra tiếng kêu bén nhọn chói tai, ném xuống hồn phách trong miệng, xoay người nhanh chóng biến mất ở trong nhà.
“Di, vừa mới có phải có ánh sáng lóe lên?”
“Là sét đánh sao? Ngày nắng, còn thấy được ngôi sao đây, thật là việc lạ.”
Người qua đường kinh ngạc sôi nổi ngẩng đầu, nghị luận ánh sáng vừa mới lóe lên.
Hàn Duệ linh thể từ trên mái hiên lăn xuống, rơi ở bên đường, gương mặt tái nhợt, hình thể như sắp tan biến, vài lần duỗi tay muốn từ mặt đất ngồi dậy đều vô lực ngã xuống.
“Hàn đại phu.” Viên Hương Nhi duỗi tay cẩn thận đem hắn nâng dậy, thừa dịp đám đông hỗn loạn, mang hắn về nhà.
Về đến nhà, nàng tức khắc vẽ một bộ Tụ Linh Trận, đem hồn phách hắn đặt ở trung tâm trận pháp, chính mình khoanh chân ngồi ở bên cạnh, liên tiếp niệm tụng vài lần an hồn chú. Thân ảnh hắn mới dần dần rõ ràng hơn.
“Lại là ngài đã cứu ta.” Hàn Duệ ở trong trận pháp ngồi dậy, chắp tay áo che mặt hành lễ.
“Hàn đại phu,” Viên Hương Nhi ngồi xổm trước mặt hắn, “Người cả đời làm việc thiện, phúc báo thâm hậu, nếu là vứt bỏ chấp niệm, đi vào luân hồi, nhất định có một kết cục tốt, hà tất phải lưu luyến ở nhân gian. Lần này chỉ là thực oán thú, ngươi cũng thấy được, vì sao còn muốn mạo hiểm tới gần.”
Hàn Duệ rũ mắt, tóc dài rối tung, dung sắc thảm đạm, thân hình trạng thái nửa trong suốt, “Lời tiên sinh nói, vốn là lời vàng ngọc. Chỉ là khuyển tử nay vẫn không biết tung tích, sinh tử không rõ. Ta làm cha mẹ, sao có thể yên tâm. Vĩnh Tế đường…… Là tâm huyết cả đời của ta cùng Lệ nương, vốn là nơi cứu tử phù thương, nay lại bị oán ma xâm chiếm, dơ bẩn tràn lan, chưởng quầy tự tiện sửa phối phương, lấy hàng kém thay hàng tốt, hại mạng người, ta làm sao có thể rời đi.”
Viên Hương Nhi suy tư một lát, “Nơi nhi tử người đang ở, ta hình như biết. Người ở Vĩnh Tế đường tìm không thấy hắn. Không bằng ngày mai theo ta lên Thiên Lang sơn hỏi thăm một phen.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Yêu Vương Báo Ân, truyện full Yêu Vương Báo Ân thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Yêu Vương Báo Ân