Tôi thích truyện romcom.
Tại sao á—?
Sự ngọt ngào và chua chát trong từng rung động của tình yêu tuổi mới lớn, xung đột nội tâm và cảm giác tội lỗi khi bị mắc kẹt giữa nhiều nhân vật nữ, cùng với hương vị ngọt đắng của cuộc sống học đường và cảm giác tuổi trẻ đó như là của chính bạn—
—Thực ra thì đếch phải. Chỉ là, ngoài đời thực, cuộc đời tôi chả có tí tẹo nào liên quan đến mấy chuyện tình yêu tình ái cả.
Thật đấy. Tôi là một thằng siêu cấp hướng nội, một con sói cô độc chính hiệu. Tôi chẳng có tí gì gọi là sức quyến rũ hay ưu điểm để có thể có cho mình một mối quan hệ lãng mạn cả, thế nên dù có muốn thì tôi cũng hết cứu rồi.
Tất nhiên là có vài ba lần trong cuộc đời tôi phải lòng với một cô nàng nào đó. Nhưng cũng chưa bao giờ thành công cả. Tôi thực sự chẳng thể nào nắm bắt được các tín hiệu xã hội cơ bản hay là xem xét các tình huống… à, ừm, không. Tôi thậm chí còn không muốn nhớ lại nữa. Dừng ở đây thôi nhé.
Những điều vừa kể trên đưa chúng ta đến với tình trạng hiện tại của tôi: tuổi = số năm chưa có bạn gái (và vẫn tiếp tục tăng).
Nhưng mà nhé, dù sao tôi cũng là con trai mà. Kiểu gì thì kiểu tôi cũng có những suy nghĩ về những chuyện như vậy chứ.
Kiểu như là, sẽ thế nào nếu một cô gái từ trên trời rơi xuống? Hoặc là nếu tôi trở thành gia sự riêng cho hội chị em sinh năm thì sao? Thế nếu thậm chí một cô gái người Nga thả thính tôi, mà tôi lại chả biết cái vẹo gì về tiếng Nga, lúc đó tôi sẽ xử lý như nào? Hay là, ừm, nếu tôi có tất cả những suy nghĩ đó trước khi một thiên thần giáng thế và bảo tôi là ‘người là một tên vô vọng’ thì chắc đúng tôi là một thằng vô vọng rồi, nhỉ? Thôi im đi.
Nhưng những mộng ảo như thế làm gì có ở thế giới thật hả tôi ơi.
Thế nên một lần nữa — tại sao tôi lại thích romcom?
—Bởi vì tôi quá xa vời với cái thế giới đó.
Nói cách khác, romcom là cách tôi chạy trốn khỏi hiện thực buồn tẻ và nhàm chán này.
Và kết quả của sở thích cỏn con này là gì?
“Chương mới nhất ngày hôm nay rất tuyệt vời, Mikan-san.”
Nằm trên giường, đầu óc thì mơ màng, tôi nhận thấy màn hình điện thoại sáng lên với dòng thông báo.
“Lẽ nào cậu viết những chuyện đó hay như thế là bởi cậu cũng đang trong mối quan hệ như vậy ngoài đời thực?”
Câu trả lời chắc chắn là không rồi. Đúng là nhân vật chính trong câu chuyện của tôi bị kẹt giữa những tình huống harem tréo ngoe, nhưng như đã nói, tôi hoàn toàn trái ngược ở ngoài đời thực—một thực thể vô hồn, cô đơn và đói khát tình yêu. Câu chuyện trên chỉ là những ảo tưởng của tôi mà thôi. Chỉ là ảo tưởng… À, có thể tôi có dùng một vài cô gái mà tôi quen ngoài đời thực làm cảm hứng chăng? Đến tôi cũng chẳng thể khẳng định được…
Mà thôi, trả lời cái đã.
“Không đời nào, Tôi làm gì có bạn hay bạn gái ở trường. Đây chỉ là câu chuyện ‘giả định’ của tôi. Tất cả chỉ là mộng tưởng thôi.”
“Thật sao? Cậu chắc chứ?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Cậu không có thân với bạn nữ nào à? Có thể sẽ có chuyện gì đó nảy sinh đó. Mộng tưởng đâu nhất thiết phải là trong giấc mộng đâu!”