- Tôi không phải Cecily Travasta thì là ai chứ?
- Cô đừng có cố chối nữa.
Đôi mắt nheo lại của cậu ấy không hề có chứa ý cười.
Bây giờ tôi bắt đầu hối hận rồi, đáng lẽ tôi nên che giấu cho thật cẩn thận. Mãi 800 năm mới được tự do...có lẽ tôi đã mãi chơi quá mức rồi. Dù chỉ mới có hai ngày, nhưng tôi cảm thấy siêu vui luôn. Có khi bị nhốt tám trăm năm cũng xứng đáng ấy chứ. Đây là khoảng thời gian kì diệu đến mức tôi nghĩ nó—
—đáng để tôi có thể khép lại mọi thứ. Tôi đã giải phóng toàn bộ ma lực và không do dự việc có thể tự kết liễu bản thân mình.
Nhưng Nora Noz vẫn ở đây, sự sống của tôi vẫn chưa hề chấm dứt.
Tôi mở mắt ra và đặt một nụ hôn lên má Eivind.
Một sự trả đũa nho nhỏ dành cho cậu thiên tài đáng yêu này. Chẳng phải cậu ta cũng đã tán tỉnh tôi ở bệnh xá sao?
- Vậy nhà hiền giả tương lai sẽ làm thế nào đây? "Tiểu thư cỏ héo" giờ bị "ma pháp sư vĩ đại" 800 năm trước nhập vào rồi.
- Sao cơ...?
Thấy Eivind trợn tròn mắt, tôi chợt nghĩ.
Chẳng phải cậu ta rất giống mèo sao? Hồi trước tôi cũng có nuôi một bé mèo, dù cũng cố chăm chút cho nó đầy đủ rồi, ấy thế mà không biết nó đã bỏ đi đâu. ...Khá lâu sau đó tôi mới biết mèo có tập tính sẽ trốn đi biệt tăm trước khi chết.
Tôi cũng sẽ biến mất giống như thế.
- Đâu thể làm gì được đúng không nè? Vậy nên quên chuyện này đi nhé.
Nói xong tôi vỗ tay. Một vòng tròn pháp trận dịch chuyển hiện ra dưới chân Eivind. Tôi đã ghi nhớ trận pháp ở phòng nghiên cứu của cậu ta, giờ thì ma lực của Cecily cũng có thể thực hiện nó. Từ ngày mai, chắc chắn tôi có thể vui vẻ tận hưởng cuộc sống học đường của mình rồi.
Ánh sáng pháp trận càng chói lòa, Eivind tỏ ra luống cuống. Tôi chỉ mỉm cười với cậu ta khi cậu ta biến mất.
- Vậy nhé, mong là từ mai trở đi chúng ta vẫn vui vẻ làm bạn cùng lớp của nhau.
—Sáng hôm sau.
- Cecily! Sao em không mang bữa sáng đến cho chị vậy hả?
- Chị à, hôm qua chúng ta mới cãi nhau đó. Sao chị không thôi ngay và cùng nhau xuống căn tin ăn đi.
Tất nhiên là tôi cũng không làm cái nghĩa vụ chăm sóc Neria nữa.
- Cecily! Hôm nay em phải bảo ngài Eivind đi uống trà chiều với chị!
- Nếu chị muốn em nhắn với cậu ta thì cũng được thôi, nhưng mà cậu ta có đến không thì em chịu nhé.
Và đúng như tôi đoán, cô ấy đã ngồi chờ một mình suốt trong vọng lâu cho đến khi hoàng hôn.
- Cecily! Mai có bài thi đấy, em biết mà!
- Ờ, em chả biết gì luôn đấy!
Hỏi Cecily rồi mới biết, hóa ra lợi dụng việc học viên sẽ đổi lớp để làm bài thi, Cecily bị bắt phải cái trang thành người chị song sinh của mình và làm bài thi thay cho cô ta. Đương nhiên, Neria sẽ làm bài thay cho Cecily, và đôi khi thấy phiền phức quá, cô ta mặc kệ cho Cecily bị đánh vắng mặt luôn. Nhưng tất nhiên là tôi sẽ ghi "Cecily Travasta" trên phiếu ghi của mình rồi.
Không những thế—
- Vậy, cố gắng hết sức nhé.
[Hả?]
Nếu tôi là người làm bài thi thì có khác gì với chị gái của cô đâu đúng chứ?
Tôi hoán đổi quyền kiểm soát cơ thể cho Cecily, bởi làm bài ai lại đi nói chuyện đâu. Lúc đầu trông cô ấy hơi bối rối, nhưng sau khi đặt bút xuống thì cố ấy sẽ không dừng lại cho đến phút cuối.
Có vẻ Cecily có khả năng học hành ổn đấy chứ.
Tôi thật sự rất trông chờ vào tương lai sau này của cô ấy. Trong khi đó, tôi quyết định sẽ đánh một giấc đầu tiên sau một khoảng thời gian dài.
Và kết quả là—
Do có tới hai bài thi viết tên "Cecily Travasta" nên Cecily và Neria – người không có phiếu trả lời, bị giáo viên gọi lên tra hỏi. Vì sẽ rất phiền phức nếu Cecily gặp rắc rối nên tôi yêu cầu được thi lại. Và kết quả là Cecily thì đạt điểm gần như tối đa, và Neria thì thê thảm vô cùng. Từ nay về sau, cô ta phải đi học phụ đạo dài dài cho xem.
- Cecily! Em mau thay chị đến lớp phụ đạo đi!
- Không có chuyện đó đâu.
- Em dám cãi lời chị ư–?
Sau đó tôi ghé sát tai thì thầm với Neria, vì chẳng thấy cô ta chịu thay đổi gì cả.
- Hay là để em kể chuyện chị gian lận thi cử bao năm qua cho giáo viên nghe nhỉ?
- Sao cơ?
- Không biết có gọi phụ huynh không nữa? Hay là bị đình chỉ luôn ta? Cơ mà nhiều như thế thì có khi bị đuổi học luôn ấy. À không biết bố sẽ phản ứng như nào đây nữa? Chắc là sẽ đau lòng đến bật khóc luôn đó, ông ấy yêu chị quá trời mà. Hay là sẽ tức giận ta?
Nghe vậy, Neria liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến nay.
- Em không lẽ định lấy oán trả ân sao–
- Em cũng không muốn làm thế chút nào. Vậy nên chị cố gắng lên đi nhé, chị yêu à ❤️.
- KHÔNGGGGGGGG!!!!
- Chị học phụ đạo cho tốt nhé!
Tôi nói và phất tay chào, trong khi đó thì hỏi Cecily.
- Cô có hối hận vì đã giúp nhỏ đó không?
Tôi chỉ đơn giản hỏi vậy thôi, nhưng giọng nói của Cecily lần đầu trở nên vui vẻ.
[Nói thật thì...tôi không ưa chị ấy lắm, nhưng tôi không muốn chị ấy chết]
- À mà này bỏ cái kính ngữ đó đi.
[À...xin lỗi]
Quan hệ chị chị em em khó còn hơn học ma thuật nữa.
Ngày mà tôi có thể giải quyết vấn đề này chắc còn xa lắm đây.
_________________________________________
Thỏa mãn vãi nhỉ =)))