Một cô gái xinh đẹp không kém Kaori vừa xuất hiện trong lớp, và chính Kaori cũng là một phần của đám đông đang tụ tập quanh cô ấy.
Ở giữa khung cảnh đó, tôi lặng lẽ ngồi một mình tại bàn, thì bất chợt có một cô gái kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
“Này, cậu không định nhập hội với bọn họ à?”
Khi tôi quay lại nhìn thì thấy Kiritsuki đang chống cằm, nhìn tôi với vẻ chán chường.
“Chính cậu là người bảo hãy dựa vào Kaori nếu có chuyện gì xảy ra mà. Nếu vậy thì thế nào cũng có cơ hội nói chuyện với cậu ấy thôi, nên không sao đâu.”
“…Vậy à.”
Tôi chỉ định hỏi một câu xã giao như một bạn cùng lớp bình thường, nhưng Kiritsuki nheo mắt lại rồi nhẹ giọng nói tiếp, “Quan trọng hơn là…”
“Cho tớ hỏi cái này được không?”
“…?”
“Có lẽ tớ tưởng tượng, nhưng sáng nay cậu đến trường cùng Kaori đúng không?”
Tôi đã đoán trước được câu hỏi này, nên quyết định trả lời bằng câu mà mình đã chuẩn bị sẵn.
“Kaori đã bao giờ kể với cậu về bạn thuở nhỏ của cậu ấy chưa?”
Thay vì trả lời thẳng, tôi hỏi ngược lại. Kiritsuki đặt ngón tay lên môi, rồi suy nghĩ một lúc.
“…À, cậu muốn nói đến người bạn thuở nhỏ mà cậu ấy xa cách sau khi vào cấp ba—ý muốn nói người đó là cậu đó hả, Himura-kun?”
Kiritsuki có thể diễn giải tốt hơn, nhưng vì không sai nên tôi đành gật đầu.
“Tớ từng thắc mắc không biết người mà Kaori coi là bạn thời thơ ấu quý giá là người thế nào… Không biết nữa, thấy hơi hụt hẫng.”
“Rất nhiều người từng đặt kỳ vọng vô lý như thế đấy. Vì vậy nên tớ không còn cách nào khác ngoài việc giữ khoảng cách.”
Có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy nếu như không phải là người liên quan, nên cũng chẳng biết phản bác ra sao.
Có lẽ vì cách tôi nói hơi cay đắng, Kiritsuki khẽ nhíu mày.
“À, xin lỗi, tớ không có ý đó đâu. Chỉ là… Kaori lúc nào cũng kể cậu giỏi lắm, nên tớ tưởng cậu sẽ là kiểu học sinh đứng đầu gì đó cơ.”
Cô ấy không nhận ra rằng lời nói kia chẳng giúp được gì… hoặc cũng có thể là nhận ra, nhưng vẫn cố ý mỉa mai.
Dù là thế nào thì sự thật là cô ấy vẫn thấy thất vọng.
“Chắc tớ sẽ phải tự mình đánh giá xem Kaori nói ‘giỏi’ là theo kiểu nào. Chứ tớ thì gần như chẳng biết gì về cậu cả, Himura-kun.”
“Không biết thì hay hơn đấy. Kaori chỉ đang thần tượng hóa tớ chỉ vì chút kỷ niệm hồi nhỏ thôi.”
“Vậy thì tớ sẽ tính cả điều đó vào khi đánh giá. Nếu cậu là bạn thuở nhỏ của cậu ấy, tớ sẽ không đối xử tệ với cậu đâu.”
Một quan điểm hợp lý—nhưng cô ấy nên nhanh chóng đưa ra đánh giá thì hơn.
Mà, “bạn thuở nhỏ,” à...
Với tôi, cả Kaori lẫn Kiritsuki đều là những người quá xa tầm với.
Đúng là định mệnh không thể tránh khỏi.
Giá mà tôi có lấy dù chỉ một điều đủ đặc biệt để có thể sánh vai với cô ấy mà không bị lu mờ thì chắc đã không nghĩ ngợi kiểu này rồi, cũng chẳng bị người khác trêu chọc nữa.
Nhưng không, cái đặc điểm khiếm tôi nổi bật duy nhất chỉ là “bạn thời thơ ấu của Nanami Kaori.”
Cố gắng tìm một điều gì đó đặc biệt hơn, ấn tượng hơn về bản thân bây giờ—cũng khó như việc trèo hết 100 ngọn núi nổi tiếng của Nhật vậy.
Tóm lại là—bất khả thi.
Tôi đã nghĩ đến mức đó rồi. Dù là ngoại hình, năng lực hay tính cách, tôi cũng không thể tự tin rằng mình vượt trội hơn ai cả.
Nói vậy thôi, khi tôi đang thầm đồng cảm với hoàn cảnh của cô ấy thì Kiritsuki nheo mắt lại, trừng mắt nhìn tôi.
Không hiểu sao lại bị nhìn như thế, tôi vội vàng nói thêm:
“Khách quan mà nói thì, tớ đâu có nói gì kỳ quặc đâu, đúng không?”
Kiritsuki rõ ràng là một cô gái xinh đẹp—bất kỳ ai có chút thẩm mỹ đều nhận ra điều đó.
Dù vậy, nếu lật vài trang tạp chí thời trang thì cũng có thể thấy những cô gái khác cũng mang đến cảm giác tương tự. Cô ấy không nổi bật như Kaori hay Miyajima. Hai người đó là trường hợp ngoại lệ—không thể đem ra so sánh được.
“Tớ có nói gì đâu nhỉ?”
“Chỉ là cậu có cái vẻ kiểu ‘Với cái bản mặt kia thì tên này nói chuyện tự cao thật đấy.’”
“Không hề. Tớ chỉ nghĩ ‘Với cái bản mặt kia thì tên này nói chuyện tự cao thật đấy.’” thôi.”
Đã mất công phủ nhận thì đừng có lặp lại nguyên câu y chang như thế chứ?
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, ánh mắt bối rối của Kiritsuki dần dịu lại thành một nụ cười nhẹ.
“Tớ đùa thôi. Thật ra tớ thấy hơi bất ngờ vì cậu lại nói được điều sắc sảo như vậy đấy.”