Tôi rời khỏi căng tin ồn ào khá sớm, và dù vẫn không dứt được cảm giác đang bị ai đó theo dõi, tôi cùng Kiritsuki quay lại lớp học.

Trên đường đi, cô ấy tiếp tục trò chuyện bằng mấy câu xã giao linh tinh.

“Cậu không tham gia câu lạc bộ nào đúng không, Himura-kun? Vậy sau giờ học cậu thường làm gì?”

“Nếu bố mẹ không có nhà thì tớ lo việc nhà. Mà dù có ở nhà thì tớ vẫn thường đi mua đồ, nên cũng không đến mức rảnh rỗi.”

“Vậy à. Nhân tiện thì —”

“Cậu ở đội điền kinh đúng không? Tớ nghe mấy cậu con trai trong lớp nói kiểu, ‘Không nhún nổi lấy một mi-li-mét. Tệ thật,’ khi thấy cậu chạy.”

“…Bọn họ đang nói cái gì vậy trời?”

Cô ấy lườm tôi khi hỏi câu đó. Không phải tôi nói mà!

“Cậu đâu có ngây thơ đến mức không hiểu ý họ, đúng không.”

Năm nay thì tụi đó sẽ thấy có thứ nhún thôi. Vui nhé.

Và ngay lúc tôi nghĩ vậy, Kiritsuki nhìn tôi với ánh mắt còn vô cảm hơn ban nãy.

“Gì vậy?”

“Không có gì. Tớ chỉ nghĩ, chắc mình nên hỏi kiểu như, ‘Thế Himura-kun, cậu thích to hay nhỏ?’”

“Không cần hỏi câu đó đâu.”

Ý tôi là, nếu ai đó hỏi cậu rằng “Cậu thích… chỗ đấy to hay nhỏ?” thì cậu có trả lời nghiêm túc được không?

Rõ ràng là không. Người ta sẽ gọi đó là quấy rối tình dục và nổi giận thôi.

Chuyện này... cũng chẳng khác gì mấy cả.

…Hoặc cũng có thể là tôi đang so sánh lệch lạc.

“Vậy thì, về ngoại hình nói chung thì sao? Cậu thích kiểu người như thế nào?”

Ít nhất câu hỏi đó nghe còn hợp lý, nên tôi nghĩ thử một chút. Tôi muốn tin rằng mình có gu thẩm mỹ bình thường, nhưng lớn lên bên cạnh Kaori đã làm lệch tiêu chuẩn của tôi kha khá rồi.

“…Tớ không quá quan trọng ngoại hình, vóc dáng, tính cách hay năng lực.”

“Cái đó… cơ bản là tất cả mọi thứ về một con người, cả bên trong lẫn bên ngoài đấy. Nói cách khác là cậu chẳng quan tâm gì mấy.”

Càng nghĩ tôi càng nhận ra tiêu chuẩn của mình thực sự bị lệch lạc, cũng tại tất cả là do cô nàng tóc trắng xinh đẹp kia gây ra.

Nếu không phải vậy, thì không đời nào một người gần như sống ẩn dật như tôi lại có thể bình thản nói chuyện với những người như Kiritsuki hay Miyajima.

Tôi trả lời mà chẳng nghĩ nhiều, nhưng Kiritsuki lại mỉm cười như thể đã đoán được trước câu trả lời.

“Vậy sau giờ học, muốn bắt đầu cái ‘tìm hiểu nhau’ đó không?”

Tôi nhìn gương mặt cô ấy một chút rồi nhận ra cô đang muốn nói gì.

“Cách nói vòng vo vậy. Không thể nói thẳng ra sao?”

“Đi chơi sau giờ học đi. Hai đứa thôi.”

“Nói kiểu đó dễ gây hiểu lầm lắm đấy.”

“Cậu cũng phải phối hợp chút chứ.”

Vừa thở dài, chúng tôi vừa quay lại lớp học—chỉ để thấy lớp... đã trống trơn.

“Chà, vắng tanh luôn. Hiếm thật đấy.”

Xem ra cả lớp đã tình nguyện đảm nhận vai trò tùy tùng cho Kaori và Miyajima rồi.

Tôi quay lại chỗ ngồi và bắt đầu điền vào sổ đầu bài những phần có thể hoàn thành trước. Trong lúc làm, tôi vẫn tiếp tục trò chuyện với Kiritsuki.

“Vậy là sau giờ học… cậu định bắt tớ đi chọn quà sinh nhật cho Kaori, đúng không?”

“Chuẩn luôn! Đúng là bạn thuở nhỏ—hiểu chuyện thật đấy.”

“Mà nhắc mới nhớ, năm ngoái thì… À đúng rồi, lúc đó còn chẳng nói chuyện với nhau.”

Nếu tôi nhớ không lầm thì lớp Kaori năm ngoái có tổ chức một buổi tiệc hay hoạt động gì đó để gia tăng sự gắn kết, và họ đã tổ chức sinh nhật cho cô ấy một cách khá thoải mái. Cả bạn bè từ lớp khác cũng kéo tới, nên chuyện đó có để lại ấn tượng với tôi.

“Sinh nhật cậu là ngày mấy thế, Kiritsuki-san?”

“Ngày 11 tháng 8.”

“Kaori có tặng gì không?”

Khi tôi hỏi vậy, cô ấy tự hào giơ cổ tay trái của mình lên.

“Cái vòng tay này. Nghe bảo là Kaori tự làm đấy. Cô ấy nói nó gọi là ‘misanga’ hay gì đó.”

Vậy ra Kaori là người chủ động gọi cô ấy là “bạn thân” trước.

“À, cậu biết lễ hội Kumoyama vào mùa hè chứ?”