Sau giờ tan học.
Tôi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lớp trưởng, lướt qua khu vực lúc nào cũng ồn ào quanh bàn Miyajima rồi bước ra khỏi lớp. Một lúc sau, Kiritsuki đuổi kịp và đi ngang với tôi.
"Ít nhất cũng nên nói gì đó trước khi bỏ đi chứ."
Tôi tưởng cô ấy sẽ đứng ở cửa vì tôi phải ghé phòng giáo viên nộp sổ đầu bài, nhưng hóa ra tôi lại bị trách là không đủ tinh tế.
"Này, Kiritsuki-san. Trong lúc đang đi bộ, để tớ hỏi cậu cái này."
"Gì vậy? Cậu muốn xin số liên lạc à?"
"...Cái đó cũng có, nhưng ý tớ là về Kaori. Cậu đã nghĩ ra món quà sinh nhật cho cậu ấy chưa?"
"Chưa. Chính vì thế mới phải dựa vào cậu, người bạn thuở nhỏ yêu dấu của cậu ấy đây."
Tôi cũng đã đoán trước nên cũng không bất ngờ. Ở bên Kaori lâu như vậy, tôi hiểu việc tặng quà cho cô ấy khó thế nào. Khi thật sự hiểu rõ Kaori, việc chọn quà cho cô ấy lại trở nên phức tạp theo một cách khó giải thích.
"Nếu chỉ là quà giữa con gái với nhau, ý nghĩ đầu tiên của tớ sẽ là đồ làm đẹp hay mỹ phẩm."
"Nhưng cậu ấy chẳng bao giờ dùng mấy thứ đó. Tặng cũng vô ích."
"Chính xác. Đó mới là vấn đề."
Cô ấy thuộc kiểu người sẽ nói: "Chăm sóc da thì phiền, tốn tiền, không theo nổi, cũng chẳng thấy khác biệt gì, với lại tớ ghét bôi thứ gì lên da."
Thêm vào đó, hình như Kaori còn nhạy cảm với mùi hương, nên cũng không thích trang điểm.
"Cậu ấy còn ghét cả kem chống nắng đúng không? Nói chung, bất cứ thứ gì bôi lên da là không được."
"Tớ tự tin là trong trường này không ai hiểu Kaori hơn tớ, nhưng việc cậu ấy có làn da hoàn hảo như vậy mà chẳng chăm chút gì... Thật sự không thể chấp nhận nổi."
"Cậu ấy còn để tóc ngắn vì thấy việc chăm sóc và tạo kiểu tóc cũng phiền phức nữa..."
Về ngoại hình, Nanami Kaori đúng là chẳng thèm quan tâm gì. Cô ấy gạt bỏ mọi chuyện chăm sóc bản thân chỉ bằng một từ: "phiền".
Ấy vậy mà cô ấy vẫn xinh đến mức mà mọi người chỉ biết chấp nhận.
"Thế là kẹp tóc hay ruy băng cũng loại luôn... Hay thay vì gạch bỏ các lựa chọn, chúng ta nên nghĩ xem thứ gì thật sự khiến cậu ấy vui?"
"Nếu không tính sinh nhật, cậu ấy có vẻ rất vui với món quà tớ tặng là cây bút máy hồi chuyến du lịch của lớp."
"...Bút máy á?"
"Cậu ấy khá là chăm chỉ đấy. Vẫn dùng cây bút đó để viết thiệp năm mới này nọ. Nhưng tớ không nghĩ đó là thứ thích hợp để tặng qua lại giữa bạn bè."
"Ừ, chắc là không đâu. Nhưng tớ nghĩ đồ văn phòng phẩm vẫn là một lựa chọn ổn."
Sau đó, chúng tôi tạm tách nhau ra một lúc.
Tôi ghé phòng giáo viên để hoàn tất nhiệm vụ lớp trưởng, rồi đổi giày ở cửa ra vào, sau đó quay lại gặp Kiritsuki đang đợi ở cổng trường.
Cô ấy đứng đó, vừa nhìn điện thoại vừa tra giá quà tặng cho nữ sinh cấp ba.
"Thế nào rồi?"
"Hoàn toàn vô ích. Kaori quá khác biệt."
"...Hay là kẹo ngọt gì đó?"
"Đó chính là thứ tớ không muốn. Cậu ấy tặng tớ một chiếc vòng tay tình bạn tự làm, nên tớ muốn tặng lại thứ gì đó ít nhiều mang tính thực dụng hơn."
Bỏ yếu tố ý nghĩa tình cảm sang một bên, vòng tay vẫn là một món phụ kiện học sinh có thể đeo kèm đồng phục mà không bị lạc tông.
Hơn nữa, vì nó là đồ thủ công và độc nhất vô nhị, nên tình cảm và sự chu đáo đằng sau món quà càng thể hiện rõ hơn. Nếu muốn thân hơn với ai đó, đây đúng là một món quà được suy nghĩ rất kỹ.
Vậy nên, để đáp lại, cô ấy cũng muốn tặng một món quà thật sự có ý nghĩa. Tôi hiểu được lý do của cô ấy.
"À mà này, Himura-kun, cậu cũng định tặng Kaori gì à?"
"Thật à? Tớ tưởng con trai là kiểu chỉ lấy thứ mình cần rồi đi ngay."
"Tớ nghĩ là mình khá thích đi ngắm đồ. Tớ dễ bị phân tâm lắm."
Mỗi lần định mua quà cho Kaori hoặc cho em gái, như hôm nay, tôi luôn bị thu hút bởi mấy món linh tinh và quên mất mục đích ban đầu.
"Hmm... Tớ cảm giác hẹn hò với cậu chắc sẽ vui lắm."
"Thế bây giờ cậu đang thấy vui chứ?"
"Ờ thì, vì giờ chủ đề của chúng ta chỉ xoay quanh Kaori thôi, nên hơi sớm để đánh giá."
"Nghe cũng hợp lý."
"Ồ, cái kẹp tóc này dễ thương ghê."
Kẹp tóc à. Ngay cả Kaori cũng có thể sẽ dùng nếu đó là quà từ bạn bè. Tóc ngắn vẫn có thể tạo vài kiểu đơn giản mà.
Nhưng—
“Nếu cậu tặng cho người vốn không hay dùng thì sẽ giống như đang ép họ bắt đầu vậy.”
“Biết ngay cậu sẽ nói thế mà.”
“Vậy là cậu đồng ý hả. Nếu mua thì tớ sẽ mua cho bản thân thôi. Nhưng tóc mái hất sang bên không hợp với tớ.”
Khi Kiritsuki nói vậy, tôi chợt nhìn vào gương mặt cô ấy.
Tóc mái của cô rẽ gọn chính giữa, dài đến tận mũi và được vén ra sau tai.
Không giống như một cô bạn nào đó xinh đẹp nhưng chẳng mấy quan tâm đến thời trang, hợp với bất cứ thứ gì, Kiritsuki lại có nét đẹp tinh tế, chín chắn, nên kỹ tính hơn trong việc chọn những thứ hợp với mình.
“…Cậu đang nhìn chằm chằm tớ đấy à?”
“À, xin lỗi. Chỉ là tớ nghĩ—cậu thật sự rất xinh. Cậu từng nghĩ đến chuyện làm người mẫu thời trang chưa?”
“Từng có người đến mời nên tớ cũng thử rồi. Nhưng không hợp không khí của buổi chụp chút nào nên tớ bỏ ngay.”
Bọn tôi cứ thế tiếp tục ngắm nghía gần một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng chẳng mua gì, rồi rời cửa hàng để tiếp tục sang trung tâm mua sắm như dự định.
Trên đường, bọn tôi ghé vào một cửa hàng tiện lợi, còn tôi đứng chờ gần lối vào.
“Này, Aoi. Tình cờ gặp cậu ở đây nhỉ.”
Tôi ngẩng lên khỏi điện thoại, có hơi bất ngờ.
Đó là một cậu con trai mặc cùng đồng phục trường.
Tôi ngước nhìn—cậu ta cao hơn tôi hẳn một cái đầu—rồi cau mày.