Thầy Tôn nghĩ nhiều rồi.
Sau khi lên xe, Tôn hoa khôi căn bản không có cơ hội ở chung với Trần Nặc.
Mấy nữ sinh lôi kéo Tôn hoa khôi chen vào một cái giường cứng trong xe.
Mà anh tình nguyện viên Trần Nặc thì đi theo sau thầy Lưu vào một khoang xe lửa khác.
Thời buổi này còn chưa có đường sắt cao tốc, chỉ có thể ngồi tàu tốc hành truyền thống.
Loại xe lửa này có tên là tốc hành, nhưng thật ra cũng không có nhanh như tên của nó.
Từ Kim Lăng đến Diên Biên, phải mất một ngày một đêm.
May mắn công ty giáo dục vì muốn quảng bá kiếm danh tiếng cho lần hoạt động này, nên cấp kinh phí không ít, không có để cho mọi người ngồi ghế ngồi cứng, mà đều có vé nằm giường cứng.
Vốn dĩ hoạt động này là lấy danh nghĩa giao lưu giáo dục, nếu để cho một đám nhóc choai choai ngồi ghế cứng một ngày một đêm, vậy chẳng phải là thành ngược đãi rồi sao.
Huống chi còn có lãnh đạo sở giáo dục đi cùng.
Mặt mũi vẫn phải cho nha.
Đương nhiên, về phần lãnh đạo, hiển nhiên là nằm giường mềm rồi.
"Bạn học Tiểu Trần à, đi đun một ít nước đi, sau đó thu dọn mấy bọc hành lý trên hành lang. Trong bọc của ta có một cái máy ảnh đấy, lúc em di chuyển nhớ cẩn thận. Đừng có làm rớt!" Thầy Lưu trực tiếp ngồi trên giường cứng, bắt đầu sai khiến Trần Nặc.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu tử này đã nằm trên một cái giường cứng khác, đang lấy từ trong ba lô ra một quyển tiểu thuyết, bắt đầu lật.
"Này? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy."
Trần Nặc để quyển sách xuống, mỉm cười nhìn thầy Lưu: "Thầy Lưu. Em tới để du lịch, không phải đến để làm ô sin. Thầy có phải đã hiểu lầm gì rồi không?"
"..." Thầy Lưu nghẹn họng: "Em?! Em là tình nguyện viên, ý nghĩa của tình nguyện viên chính là..."
"Thầy Lưu, chi phí của chuyến đi này em đã đưa cho thầy, nếu thầy không hài lòng, thầy có thể viết hóa đơn cụ thể cho em không? Nếu không... Thầy cũng có thể nói chuyện với thầy trưởng đoàn, trạm sau đá em ra khỏi đoàn trao đổi, em sẽ xuống xe trạm kế tiếp, tự mình trở về trường?"
"... Thằng nhóc, mày đủ ác đấy!"
Đuổi người là không thể đuổi rồi.
Chi phí của học sinh là chung với đoàn lữ hành, cho dù học sinh có gây sự phá phách, trường và thầy cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn trông coi... Bất luận thế nào, cũng không thể đuổi một đứa bé ra khỏi đoàn đi tha hương nơi đất khách quê người, để nó tự kiếm đường về nhà.
Đừng nói là thầy Lưu làm công này, cho dù là sếp của hắn đến cũng không dám làm vậy, hiệu trưởng tới cùng không dám.
Huống chi bên trong đoàn còn có lãnh đạo sở giáo dục, nếu dám làm ra loại chuyện nhân tâm công phẫn như vậy, thì chuyện cải cách cũng không cần làm nữa. Nếu ngược đãi học sinh như thế, đơn xin mở trường tư thục cũng có thể trực tiếp bị bác bỏ!
Nhìn thầy Lưu nghẹn họng nói không ra lời, Trần Nặc rất ôn hòa mỉm cười: "Chớ nóng giận, thầy Lưu à, đều là đi ra ngoài, em bỏ tiền, thì em tới để du lịch. Đạo lý này, đổi lại là ngài, cũng sẽ nghĩ như vậy phải không. Mọi người ở chung hòa thuận, thế nào?"
Nói xong Trần Nặc lấy từ trong túi ra một gói Ngọc Khê, ném cho thầy Lưu.
Cơn giận của thầy Lưu lúc này mới hơi dịu bớt, lẩm bẩm rút ra một điếu thuốc. (Chớ hoài nghi, xe lửa thời này mở cửa sổ là có thể hút trộm đó)
Mới hít một hơi, loại hương vị cay nồng xé cả họng kia liền khiến tâm tình thầy Lưu sụp đổ rồi!
WTF!
Lúc cầu người thì vẻ mặt tươi cười đưa tiền. Lên thuyền rồi thì liền trở mặt!
Vậy cũng thôi đi!
Mẹ nó, thuốc lá quăng ra, vậy mà là hàng giả!!!
Còn là người sao!!
EQ Trần Nặc đương nhiên sẽ không thấp như vậy, hắn chỉ đang thăm dò điểm mấu chốt của thầy Lưu, để trải đường cho mấy ngày sắp tới.
Một ngày một đêm ngồi xe lửa kỳ thật cũng không có gì để nói, cũng không thể nào phát sinh được chuyện tình kiều diễm màu hống phấn gì với Tôn hoa khôi được...
Mười mấy học sinh và 7~8 giáo viên của đoàn đều chen chúc trong xe, líu ríu khắp nơi, nào có nhiều giấc mơ màu hồng như vậy để phát sinh.
Thời điểm tới được Diên Biên đã là đêm khuya, Tôn hoa khôi chưa từng phải ngồi xe lửa đi xa như vậy, lúc xuống xe hai chân đã có chút run run. Trong lòng không khỏi oán hận vô cớ: Mình bị chạm dây thần kinh sao, tham gia vào đoàn này... Là vì thằng kia? Thế nhưng hắn có lẽ cũng không biết…
Mới nghĩ tới đây, đã thấy Trần Nặc nhanh nhẹn nhấc bọc hành lý bên người Tôn hoa khôi. Cô bé còn chưa có phục hồi tinh thần, thì trong tay đã bị đút một lon Coca.
Quay nhìn lại, Trần Nặc đã bước đi trước.
Hết khổ hết khổ rồi!
Nháy mắt đã hết khổ rồi!
Nhìn bóng lưng Trần Nặc, khóe miệng Tôn hoa khôi nở một nụ cười mỉm, rồi mở lon coca ra uống một ngụm.
Ừm, ngọt!
·
Toàn bộ quá trình đều lọt vào mắt thầy Lưu, lão bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Cái gì mà đóng tiền du lịch chứ, thằng cờ hó này là tới tán gái!!!
Nhưng hai giờ sau, hắn liền minh bạch mình đoán sai rồi!
·
"Cái gì!!! Ngươi muốn rời đoàn?!!" Thầy Lưu kinh hô một tiếng.
Đây là một phòng tiêu chuẩn cho hai người, thầy Lưu và bạn học Trần Nặc ở chung.
Nhà trọ gần trường tuy hơi đơn sơ chút, nhưng cũng coi như là sạch sẽ an toàn.
"Đúng vậy, thầy nghĩ cách giúp em che giấu nhé, dù sao cũng chỉ cỡ bốn ngày."
"Bốn ngày!!!" Giọng thầy Lưu lại lớn thêm hai bậc! Hắn hung dữ trừng mắt Trần Nặc: "Không có khả năng! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Rời đoàn? Bốn ngày? Xảy ra chuyện gì ta làm sao có thể gánh được trách nhiệm này! Ngươi muốn hại chết ta à?!"
Trần Nặc nghiêm túc nhìn thầy Lưu, sau đó yên lặng móc ra một cái điện thoại di động.
Alcatel.
Đây là chiếc điện thoại di động second hand mà Trần Nặc mua được ngoài thị trường với giá 200 tệ.
Đừng nghi ngờ, chính là rẻ như vậy đấy, đầu năm nay, Alcatel cũng xem như là hãng điện thoại nổi danh, hơn nữa giá thành không cao, thời điểm mua máy mới cũng chỉ có 600 tệ, lại còn được hỗ trợ 100 tệ phí dịch vụ.
Trần Nặc mở ra một bản ghi âm:
"Thầy Lưu, chi phí của chuyến đi này em đã đưa cho thầy, nếu thầy không hài lòng, thầy có thể viết hóa đơn cụ thể cho em không? Nếu không... Thầy cũng có thể nói chuyện với thầy trưởng đoàn, trạm sau đá em ra khỏi đoàn trao đổi, em sẽ xuống xe trạm kế tiếp, tự mình trở về trường?"
"... Thằng nhóc, mày đủ ác đấy!"
Đoạn ghi âm phát xong.
Thầy Lưu biến sắc!
"Oắt con ngươi lừa ta!!!"
Trần Nặc mỉm cười.
"Oắt con, ngươi cho rằng với cái bản ghi âm rách nát này của ngươi, thì ta..."
Trần Nặc mỉm cười.
"Ta hòng dọa ta! Có tin hiện tại ta sẽ báo chuyện ngươi muốn rời đoàn hay không!"
Trần Nặc mỉm cười.
"Ngươi đừng làm bậy! Loại chuyện lưỡng bại câu thương đồng quy vu tận này, đối với ngươi và ta đều không có chỗ tốt gì..."
Trần Nặc lại mỉm cười.
...
"Bạn học Tiểu Trần, ta tìm được công việc này cũng không dễ dàng gì, ngươi đừng có hại ta có được không?"
"Nếu ngươi thật sự muốn ra ngoài chơi, ngươi có thể ra ngoài đi dạo, buổi tối lên phố đi bộ, ăn chút quà vặt, ngươi thấy có được không?" Thầy Lưu cắn răng một cái, từ trong ví tiền lấy ra 100 tệ tiền mặt: "Muốn ăn gì thì ăn, ta mời. Ngươi đừng có quậy nữa, nhé, bạn học Tiểu Trần."
Trần Nặc nhận tiền, bỏ vào trong túi tiền của mình.
Sau đó…
Tiếp tục mỉm cười.
"Ngươi mềm không được, cứng cũng không ăn đúng không!!! Nói chuyện nhẹ nhàng không muốn, cứ bắt ta phải dùng vũ lực phải không?!"
Trần Nặc thở dài.
Đọc đầy đủ truyện chữ Bình Tĩnh Đừng Nóng, truyện full Bình Tĩnh Đừng Nóng thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bình Tĩnh Đừng Nóng