Cuộc sống ở ngôi trường mới diễn ra suôn sẻ hơn tôi tưởng.

Việc thích nghi với môi trường mới chưa bao giờ là điều quá khó khăn với tôi, nhưng lần này, có lẽ sự ổn định đến dễ dàng hơn bởi tôi nhập học ngay từ đầu năm, trước khi các mối quan hệ được hình thành trọn vẹn.

Dù vậy, lần chuyển trường này vẫn mang một cảm giác khác biệt rõ rệt so với những lần trước.

Tôi nhận ra rằng sự khác biệt đó xuất phát từ chính sự thay đổi trong suy nghĩ của mình.

Không còn như trước đây, tôi không còn phải chuẩn bị tinh thần cho những cuộc chia ly, cũng không còn tuyệt vọng với ý nghĩ rằng việc chuyển đi đồng nghĩa với việc phải xóa sạch mọi mối quan hệ nữa. Tôi không còn né tránh việc gặp gỡ những con người mới nữa.

Tôi có được sự thay đổi ấy là nhờ Eiji, Izumi, và hơn hết thảy, là nhờ Aoi. Và có lẽ, còn nhờ vào những người bạn cùng lớp của tôi, những người đã dạy tôi rằng tình bạn luôn tồn tại dù khoảng cách có xa đến đâu.

Sự thật vốn đơn giản.

Nỗi sợ chia ly từ trước đến nay chỉ là sự ngộ nhận của riêng tôi.

Chỉ cần thay đổi góc nhìn, cách cảm nhận thế giới xung quanh cũng sẽ thay đổi hoàn toàn.

Đây không chỉ là một điều áp dụng cho lần chuyển trường này, mà còn đúng trong vô số tình huống và khoảnh khắc khác trong cuộc sống.

Nghe cô ấy nói vậy càng khiến tôi tin chắc một điều: Sự chia cách này là cần thiết để cả hai chúng tôi có thể trưởng thành một cách độc lập.

Và thế là, ngày tháng cứ thế trôi qua. Khi tôi vừa kịp thích nghi với cuộc sống mới, mùa xuân khép lại, mùa mưa trôi qua, và 4 tháng lặng lẽ trôi đi. Giờ đây, đã là cuối tháng Bảy.

"Akira, anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chưa?"

"Ừ, chắc là đủ rồi."

Đó là một buổi sáng trong tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè.

Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị, tôi đứng ở cửa ra vào với hành lý trong tay, đối diện với Hiyori.

"Em có việc riêng nên không thể đi cùng anh được. Em sẽ đến sau nhé. Nhớ gửi lời chào đến mọi người hộ em."

"Anh sẽ đợi em ở đó. Đi cẩn thận nhé."