Lovel nhìn Agielle và những người xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng thì bỗng nghe thấy một giọng nam hối hả vang lên từ ngoài cửa.
「Nghe nói anh trai đã trở về rồi sao!?」
Người đàn ông lao vào đại sảnh là một người có thân hình to lớn.
Dáng vẻ với bộ râu rậm của anh ấy khiến người ta không khỏi liên tưởng đến hình bóng cha của Lovel.
「…Là Sauvel sao? Em trông chẳng khác gì phụ thân ngày xưa cả」
Nhìn thấy Lovel quay lại chào đón mình, Sauvel nhất thời nghẹn lời.
「Anh… Anh trai à… hình dáng ấy là…」
「Anh vẫn khỏe mạnh là tốt rồi. Xin lỗi vì đã vắng mặt quá lâu, để em phải vất vả」
「Anh trai ơi…」
Lovel ôm lấy bờ vai vững chãi của người em, vỗ nhẹ lên tấm lưng đã hơi khom xuống đầy trìu mến.
Từ lúc nào đó, chiều cao của em trai đã vượt qua anh.
Thời gian 10 năm dường như hiện rõ trước mắt.
Cuộc hội ngộ đầy xúc động giữa hai anh em bỗng bị cắt ngang bởi một giọng the thé chẳng chút hợp hoàn cảnh.
「A~ Sauvel, đến đúng lúc quá!! Mau ly hôn với ta ngay lập tức đi!!」
Lời nói của Agielle khiến các người hầu xung quanh xôn xao.
「…Ngươi trông vẫn xấu xí như thế nhỉ」
Sauvel cau mày, nhìn Agielle với ánh mắt giận dữ.
「Lại tự tiện dùng tiền của gia tộc sao? Ta phải nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới hiểu được hả!! Số tiền đó là để chăm lo cho dân chúng đấy!!」
「Ngươi nói gì vậy, chuyện này là quá bình thường còn gì! Nếu ta không ăn mặc lộng lẫy thì người ta sẽ coi thường cả nhà này mất!! Ta đang ban ơn đấy nhé, ít nhất ngươi cũng nên cảm ơn ta đi!!」
Hai người cứ thế cãi nhau trước mặt đầy tớ như thể chuyện đó là điều hiển nhiên.
Lovel bình tĩnh quan sát tất cả.
Có lẽ chuyện họ cãi nhau đã thành cơm bữa.
Đám người hầu tuy tỏ vẻ khó xử, nhưng lại có vẻ khá quen với cảnh này.
Ban đầu, Lovel vẫn nghĩ đứa trẻ vô tội, nhưng ánh mắt coi thường mà nó dành cho Sauvel khiến anh thay đổi suy nghĩ.
Có vẻ như sự dạy dỗ của Agielle đã thấm vào đầu nó.
Nếu vậy, nó cũng chẳng khác gì Agielle.
Lovel quyết định gạt bỏ lòng thương xót.
「Sauvell, Agielle. Đừng phơi bày cái nhục của gia tộc ra trước mặt người khác. Cãi nhau để sau đi」
「Anh trai!」
「Trời ơi, đúng là ngài Lovel có khác, cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của thiếp rồi!」
「Nói gì với cái thứ này cũng vô ích. Cô ta không có nổi cái đầu để mà hiểu được」
Sauvel thở dài đầy đồng tình với lời nói của Lovel.
Agielle thì dường như không nhận ra rằng mình bị chê, vẫn giữ nguyên vẻ đắc thắng, hiểu nhầm rằng Lovel đang đứng về phía mình vì cái lối suy nghĩ ích kỷ cố hữu.
「Sauvel, ta có chuyện muốn nói」
「Anh trai…」
「Loren, ngày mai ta sẽ đến hoàng cung. Báo trước cho họ biết. À, báo với Bộ Tư pháp luôn」
Người quản gia tên Loen cúi người đáp:
"Vâng, thưa ngài"
「Anh trai, Bộ tư pháp… là để…」
「Thủ tục ly hôn của em đấy. Chính Agielle là người yêu cầu mà」
Sauvel nín thở, còn Agielle thì mừng rỡ reo lên như trẻ con được quà.
Bộ tư pháp là một tổ chức khác với giáo hội.
Khi có vấn đề phát sinh, họ sẽ xét xử dựa trên pháp luật, bao gồm cả việc hủy bỏ các nghi lễ đã được phê chuẩn bằng ma pháp.
Việc kết hôn là lời tuyên thệ với thần, nên thuộc thẩm quyền của giáo hội, nhưng ly hôn thì thuộc về Bộ tư pháp.
Tuy nhiên, khi ly hôn, người gây ra nguyên nhân sẽ phải chịu hình phạt vì đã phá vỡ lời thề với thần.
「Ngày mai, cả hai sẽ đến Bộ tư pháp. Ta sẽ đích thân giám sát」
Trước lời nói đầy uy lực của Lovel, không ai dám cãi lại nửa lời.
「Sauvel, đi thôi」
Lovel đưa em trai lên lầu hai.
***
Lovel tiến vào phòng hút thuốc dành riêng cho nam giới, ngồi phịch xuống ghế sofa, bắt chéo chân.
Anh tựa người vào tay vịn, đưa tay lên trán như muốn xoa dịu cơn đau đầu, rồi thở ra thật sâu để trút bỏ bực dọc.
「…Albert đã kể cho ta nghe kha khá chuyện rồi」
「A… em xin lỗi vì đã để cái nhà này bị cô ta khuấy đảo đến mức đó」
Trước người em đang cúi đầu, Lovel ra lệnh:
「Ngồi xuống đi」
Thân hình to lớn của Sauvel từ xa nhìn vào thật giống hệt phụ thân.
Giữa cơn Monster Tempest năm nào, hình ảnh phụ thân anh dũng chiến đấu bên cạnh anh lại hiện về.
Người đã ngã xuống để bảo vệ các thuộc hạ, bảo vệ Albert.
Sauvel tính cách khác hẳn với người cha ấy, vốn là người hiền lành, yếu đuối.
Gương mặt mệt mỏi, khổ sở của em trai vì những rắc rối Agielle gây ra khiến Lovel không khỏi đau lòng.
「Chuyện đó… sẽ chấm dứt vào ngày mai thôi. Ngày mai, ta sẽ đuổi hết bọn họ ra khỏi nhà」
「…Cả đứa bé sao?」
「Đó không phải là con của em, đúng không?」
「…Em… không chắc nữa」
「Ý em là gì?」
「…Hôm Agielle được gả vào, em đã quá tuyệt vọng nên uống rất nhiều rượu…」
Chỉ nghe đến đó, Lovel đã hiểu ra.
「Ra là cô ta gài bẫy」
「Em nhận ra… trong tình cảnh ấy, đàn ông thật sự rất yếu thế…」
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chắc Agielle đã chui vào giường anh ấy từ bao giờ.
Nghĩ đến cảnh đó cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Lovel vỗ vai người em đang rầu rĩ như để an ủi.
「Agielle đang khăng khăng rằng đứa bé đó không phải là con của em」