Editor: Sapoche
Những người hầu cho khách vào trước đó đứng phía sau thấy tranh cãi cũng không dám ra, cũng không dám đến gần, sợ giây tiếp theo bị sa thải.
“Sao chị có thể nói lung tung thế…”
Bởi vì mặt bị bóp lại nên lời nói của Trần Nhã Yên không rõ ràng lắm.
Cô ta nắm lấy cánh tay của Mạnh Đan Chi, muốn gạt tay cô ra, vốn dĩ nghĩ sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ Mạnh Đan Chi lại thả cô ta ra.
Trần Nhã Yên lập tức muốn đánh.
“Ba!”
Phòng khách lại yên tĩnh lần nữa.
Trần Nhã Yên ôm mặt, không tin được: “Mạnh Đan Chi, cô điên rồi!”
Mạnh Đan Chi xoa xoa tay của mình, đánh người đau thật đấy, nhưng cô nhịn không được: “Chỉ điên với cô thôi, đối với người bệnh như cô.”
“Cô!”
“Bán đi mấy món, tôi mua lại hết tất cả.” Mạnh Đan Chi gằn từng chữ: “Nếu không thì cô biết rồi đấy.”
Trần Nhã Yên đau muốn chết, nhưng trong lòng lại thấy sợ.
“Ba! Dì, hai người mặc kệ con gái mình sao?!” Cô ta quay đầu.
Tô Văn Tâm giật mình hoàn hồn lại, “Chi Chi vừa mới nói đồ cưới… Là ý gì, con bán đồ gì của dì rồi?”
Trần Nhã Yên lập tức phủ nhận: “Con không có!”
Cô ta biết mình không thể thừa nhận được.
Mạnh Đan Chi: “YanYan 124, là tài khoản của cô nhỉ.”
Cô vừa mới nói ra cái tên, trong lòng Trần Nhã Yên đã thấy hoảng hốt, cô ta không ngờ tài khoản của bản thân lại có thể bị người khác phát hiện.
“Không phải, tôi không hiểu cô đang nói cái gì…”
“Nghe không hiểu cũng không sao.” Mạnh Đan Chi chợt cười tươi: “Chờ đến khi cô đến cục công an, chắc là nghe hiểu thôi.”
Mới từ trại tạm giam đi ra, Trần Nhã Yên không bao giờ muốn trở về đấy lần nào nữa.
Tô Văn Tâm hỏi: “Có phải sự thật hay không?”
Nghe xong lâu như thế, bà cũng đã đoán được chuyện này là thật hay giả rồi, nhưng bà vẫn muốn xác minh lại thêm lần nữa, xem thử chuyện này cuối cùng là như thế nào.
Trần Nhã Yên cắn môi, không nói gì.
Xem như đã hiểu, lòng Tô Văn Tâm cũng trầm xuống, Trần Đạt Hải thầm cảm thấy không ổn rồi: “Văn Tâm, Văn Tâm, có thể là có hiểu lầm…”
Lời ông ta còn chưa nói xong, Tô Văn Tâm đã lập tức lên lầu.
Đầu óc Trần Đạt Hải nhanh chóng xoay chuyển: “Yên Yên, có phải con làm hay không?”
“Ba---“ Trần Nhã Yên kinh ngạc nhìn ông ta một cái.
Trần Đạt Hải không để tâm đến ánh mắt cô ta, “Nếu như là con làm, vậy hãy xin lỗi chị gái đi, là ba không dạy con tốt.”
“Quả thật không có.” Mạnh Đan Chi chẳng chút nể mặt mà nói thẳng.
Trần Nhã Yên giống như đã trải qua một lần xin lỗi trước kia, “Ba, sao ba lại có thể tin cô ta được, cô ta chỉ nói dối thôi.”
Cô ta chỉ là không muốn thừa nhận chuyện này.
Lại còn ở trước mặt Chu Yến Kinh.
Mạnh Đan Chi im lặng nhìn hai người trước mặt diễn trò, mãi đến khi tay cô bị Chu Yến Kinh nắm lấy, “Vừa nãy em không cần phải ra tay như thế.”
“Em không nhịn được.” Cô nói.
Chu Yến Kinh thở dài.
“Đã nói là không có!” Trần Nhã Yên kêu to: “Nói không chừng là bị ăn cắp đấy ---“
Mạnh Đan Chi cười trêu chọc nhìn cô ta: “Là bị cắp, không phải ăn trộm đang ở ngay đây sao? Nếu bị cắp, thì đúng lúc đi báo án luôn.”
Trần Nhã Yên lập tức câm miệng.
Tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến càng to hơn, Tô Văn Tâm đứng trên cầu thang: “Báo án đi.”
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn lên lầu.
Trần Nhã Yên lớn tiếng: “Dì, dì nói gì thế?”
Sắc mặt Tô Văn Tâm có chút nhợt nhạt: “Tôi nói, báo án đi.”
Bà nhìn sang Mạnh Đan Chi, “Chi Chi, báo án đi.”
“Đó là đồ cưới của bà.” Mạnh Đan Chi không trả lời bà, “Ngay cả đồ cưới của mình còn không xem trọng, nếu bà ngoại còn…”
Cô vòng vo một hồi: “Bà cảm thấy tôi là con gái của bà, bà cũng là con gái của bà ngoại.”
Lựa chọn báo án, vậy chỉ có thể tự mình làm.
Muốn bản thân thừa nhận bà, nhưng điều đầu tiên bọn họ vẫn chưa làm tốt.
Cô nói một hơi dài, nhưng không cho Tô Văn Tâm một câu trả lời, nếu không cô có thể sẽ tức chết ở nhà họ Trần.
Mạnh Đan Chi quay đầu nhìn về phía Trần Đạt Hải.
“Trần Đạt Hải, ông có biết chuyện này hay không cũng không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ nói cho ông biết rằng, ngày mai tôi muốn nhìn thấy những thứ này đến chỗ tôi.”
Trong quá khứ bọn họ chỉ dùng mấy từ xưng hô khách sáo như ông Trần đến nói chuyện.
Bây giờ lại gọi thẳng họ và tên.
“Nếu trong nhà có người chân tay không sạch sẽ như thế, vậy nên trông cho tốt vào.”
“Cô!”
Trần Đạt Hải lập tức nói: “Tôi sẽ hỏi lại, đều là con gái nhỏ…”
Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi muốn cười, cắt ngang lời ông ta nói: “Bà Tô, bà xem này, con gái kế của bà ăn cắp đồ của bà, người chung chăn gối lại dối trá thế này.”
Cô vỗ tay: “Bà ở lại chỗ này đi, trừ hại cho dân.”
Thân thể Tô Văn Tâm run lên, đỡ lấy lan can cầu thang mới có thể đứng vững, cô vẫn không mở miệng gọi bà là mẹ.
“Chi Chi, con có thể đến đây một chút không?” Giọng của bà run lên.
“Không cần.”
Mạnh Đan Chi vuốt tóc, lập tức rời khỏi huyền quan, cô không muốn đứng ở nhà họ Trần này nữa.
Chu Yến Kinh đi chậm hơn chút, lách người tiến vào cạnh cầu thang, thấp giọng nói: “Dì Tô, con nghĩ chuyện này chắc cũng đủ cho dì đưa ra quyết tâm rồi.”
“Nếu vẫn chưa.”
Những lời còn lại anh vẫn chưa nói, xoay người rời đi.
-
Nhà họ Trần chìm vào yên tĩnh.
Tô Văn Tâm nhìn bóng dáng Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh cùng nhau rời đi, muốn đuổi theo xuống lầu nhưng chưa kịp đã nhìn thấy xe đi xa rồi.
Bà quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Trần Đạt Hải.
Tô Văn Tâm nhìn ông ta, “Vừa nãy tôi vừa lên phòng, bên trong thiếu rất nhiều thứ, những thứ mẹ tôi cho tôi… đều không thấy.”
Lúc ấy bà mở thùng ra, phía bên ngoài vẫn còn bình thường.
Nhưng số lượng đã hoàn toàn khác trước, mở ra từng tầng một, một chút đồ thêu tay ở phía dưới đều đã chẳng còn.
Tuy Tô Văn Tâm không thêu, nhưng cũng biết chút đồ thêu linh tinh gì đấy, đồ cưới của mình có cái gì bà vẫn biết rất rõ.
Bà hỏi thẳng: “Chuyện này, ông có biết không?”
Lúc trước nhà họ Mạnh chủ động để bà mang theo đồ cưới rời đi, lúc bà vào nhà họ Trần đã đặt những thứ này vào trong phòng, chìa khóa vẫn luôn mang theo bên người, ông ta cũng có.
“Văn Tâm, anh dám chắc mình không biết gì hết.” Trần Đạt Hải cam đoan.
Bây giờ Tô Văn Tâm không tin lời cam đoan này, vẻ mặt đầy sự thất vọng.
“Ba, rõ ràng---“
“Chát!” Trần Đạt Hải đánh Trần Nhã Yên một cái.
Sức lực ông ta lớn, Trần Nhã Yên xém chút nữa đã ngã sấp xuống đất, ngẩng đầu không dám tin ông thế mà có thể ra tay đánh cô, nhất là bản thân vừa mới bị Mạnh Đan Chi đánh.
“Đều là lỗi của đứa con gái bất tài như mày!”
“Con làm sao!” Khóe môi Trần Nhã Yên bị rách ra, tức giận điên lên: “Dì cũng đến nhà của tôi rồi! Tôi lấy chút đồ của gì thì làm sao?”
Cô ta ôm nửa bên mặt, hai bên mặt đều đã sưng lên.
“Cũng không phải đồ quý hiếm gì, không phải là mấy bức tranh thêu thôi sao? Có cái gì ghê gớm chứ! Dì chẳng xem tôi là con gái có phải hay không?!”
Tô Văn Tâm lắc đầu: “Đây là hai việc khác nhau.”
Trước kia bà chỉ cảm thấy Tô Văn Tâm quá kiêu căng thôi, nhưng vẫn không sao cả, tuổi nhỏ mà thôi, nhưng cứ lần này đến lần khác như thế, đến tận lần này lại trộm đồ cưới của bà.
Vẫn là bị Chi Chi phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, ngực bà lại phát đau.
Trần Đạt Hải vội vàng tiến lên, “Văn Tâm, thân thể em không tốt, đừng tức giận, chuyện này chắc chắn anh sẽ xử lý tốt…”
Tô Văn Tâm chỉ hỏi: “Cô bán cho ai?”
Trần Nhã Yên cười lạnh: “Không biết, dù sao cũng bán rồi.”
Tô Văn Tâm nhìn thấy dáng vẻ không có chút sợ hãi nào của cô ta, bỗng nhiên hiểu được những lời khi nãy của Mạnh Đan Chi, vì sao cô ta lại dám bán đồ của người lớn ---
Đọc đầy đủ truyện chữ Chiều Theo Sở Thích Của Em, truyện full Chiều Theo Sở Thích Của Em thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Chiều Theo Sở Thích Của Em