Edit: Flanty
Gần đây, Bạch Quốc Du Chủ tịch tập đoàn Dật Phong bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là con trai lớn nhà ông, tổng giám đốc tập đoàn, hình như, đã bảy tám năm rồi không được nghỉ phép.
Trách không được lại độc thân!
Chủ tịch Bạch giống như tìm được mấu chốt tại sao con trai lớn độc thân, trong một lần họp cổ đông nọ, ông mạnh mẽ thưởng cho con trai mình một kì nghỉ dài ba tháng.
Động thái này khiến các ban quản lý của tập đoàn Dật Phong từ trên xuống dưới suy đoán: Chẳng lẽ tình trạng của Nhị thiếu chuyển biến tốt, cho nên ông chủ lớn muốn lấy bớt quyền của Đại thiếu, tiến hành phân chia lại?
Thật đúng là không có lương tâm, mấy năm nay Đại thiếu đối xử với Nhị thiếu thật tốt, sao Nhị thiếu vừa chuyển biến tốt đẹp lại đối xử với anh trai mình như vậy?
Tin tức này vừa xuất hiện, các đồng chí trong bộ phận Nghiên Phát lập tức không vui, nhưng nhóm lập trình viên chỉ biết vui đầu vào nghiên cứu và phát triển, bôi đen diễn đàn buôn chuyện của bọn người kia, chứ nếu so về cãi nhau thì khẳng định không so được. Nhưng là đồng nghiệp với Bạch Xuyên rất nhiều năm, trước sau họ đều không cảm thấy Nhị thiếu là loại người này. Vì thế Astro Boy thậm thụt chạy tới hỏi Bạch Xuyên: “Nhị thiếu, anh biết tổng giám đốc đột nhiên bị nghỉ không?”
“Biết.” Cuối tuần về nhà anh đã nghe Lý Dung nói trên bàn ăn.
“Vậy anh có biết, tại sao tổng giám đốc bị nghỉ không?” Astro Boy còn cố tình nhấn mạnh.
“Bởi vì anh cả độc thân.” Bạch Xuyên tóm tắt chính xác chủ đề của bữa tối hôm đó.
“… Cho nên, chủ tịch đang ép hôn?” Astro Boy vẻ mặt khiếp sợ.
“Ừm.” Bạch Xuyên gật đầu.
Nhận được câu trả lời mọi người vô cùng thoải mái, không phải vì Nhị thiếu của bọn họ không đoạt vị của Đại thiếu, mà là người thành công như Đại thiếu thế nhưng cũng bị bức hôn?!
Thật là muốn cười to ba tiếng, lại hét thêm một câu Thiên Đạo luôn có luân hồi, trời xanh tha cho ai?
Nhưng minh oan thì vẫn cần minh oan, các đồng nghiệp trong bộ phận Nghiên Phát lập tức thực hiện cuộc xâm lấn vào các nội bộ khác nhau, và truyền tin tức Tổng giám đốc ra ngoài để tìm vợ.
Bạch Tranh không biết chút nào về trận chiến lớn trong tập đoàn Dật Phong, nếu không cần đi làm, vậy thì anh phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. Mỗi ngày làm ổ ở nhà đọc sách, chạy bộ, hoặc làm cái gì đó.
Tuần đầu tiên, Lý Dung ám chỉ đi ám chỉ lại: “Sao con không ra ngoài chơi với bạn bè?”
“Người khác đều đi làm, nào có ai nhàn như con.” Bạch Tranh không dao động.
Tuần thứ hai, Lý Dung sai cháu trai: “Đi bảo bác cả con sinh cho con một em gái.”
“Bác ơi, sinh… cho con… em gái… đi.” Thằng nhóc mới chỉ nói lắp bắp được vài từ, nhưng ý biểu đạt lại rất rõ ràng.
“Những đứa trẻ truyền lời, lớn lên sẽ không cao.” Bạch Tranh cầm kẹo bông gòn chọc ghẹo cháu trai.
“Không… không truyền.” Từ đó về sau, thằng nhóc không bao giờ giúp ai truyền lời nữa.
Tuần thứ ba, Lý Dung bắt đầu tổ chức tiệc trà tại nhà, mỗi ngày đều có danh viện thế gia[1] tới tham quan nhà kính trồng hoa trong sân.
[1] Thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Muốn thu phục đám thiên kim tiểu thư này cũng không phải anh không có cách, nhưng tương đối phiền toái, vì thế sau khi Bạch Tranh cân nhắc lợi hại, quyết định đặt một tấm vé máy bay chuẩn bị ra cửa.
Sau khi biết cuối cùng con trai mình cũng chịu ra ngoài, Lý Dung hưng phấn nói: “Con đến nước M, là đi tham gia kỷ niệm thành lập trường à?”
Mỗi năm, trường học mà Bạch Tranh tốt nghiệp đều mời anh đến tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, nhưng Bạch Tranh chưa từng đến một lần nào.
“Không phải.”
“Vậy con đi gặp bạn à?” Gặp bạn bè cũng đúng thôi, Bạch Tranh ở bên kia đọc sách bốn năm, chắc chắn có không ít bạn bè hoặc người quen, bạn lại giới thiệu thêm bạn, chưa biết chừng lại đi xem mắt nha.
“Không phải.” Bạch Tranh quá rõ mẹ mình muốn hỏi gì, vì thế ngắt lời bà, nói thẳng, “Trong nhà không cho ở, con đổi sang khách sạn.”
“Con…” Lý Dung bị chọc tức, tối đó ăn nhiều hơn nửa bát cơm, kế hoạch giảm béo tháng này hoàn toàn bị phá vỡ.
Ngày thứ hai, Bạch Tranh cầm hộ chiếu và điện thoại, nhẹ nhàng rời đi giống như chỉ xuống dưới lầu mua một bao thuốc lá, chờ đến lúc xuống máy bay mới đột nhiên phản ứng lại, hình như quên mang ví tiền rồi?
Đất nước này lạc hậu hơn nhiều so với trong nước, trả tiền qua điện thoại còn chưa phổ biến, huống chi nhân viên phục vụ bên này đều thu bằng tiền mặt, Bạch Tranh bị mắc kẹt.
Bạch Tranh không có biện pháp, đành phải gọi cho bạn mình ở nước M: “Tớ đang ở sân bay, quên mang tiền theo, cậu có thể tới đón tớ không?”
“Hôm nay tớ có cuộc họp, chờ kết thúc phải ba giờ chiều.” Bạn học nói.
Ba giờ, Bạch Tranh nhìn đồng hồ, còn hai giờ nữa, không bằng tìm một quán cà phê ngồi tạm. Bạch Tranh rất nhanh đã tìm được một tiệm cà phê, lúc gọi cơm mới phát hiện quán cà phê này cũng chỉ cho quẹt thẻ và thu tiền mặt. Tiệm cà phê tuy không nhiều người lắm, nhưng nếu muốn cho một người không có chút đồ đạc gì như Bạch Tranh ở lại, e là không được.
Tính đi tính lại, vẫn nên ra ngoài tùy tiện tìm một chỗ ngồi thôi.
“Anh là người Trung Quốc sao?” Bỗng nhiên, một giọng nữ mềm mại vang lên phía sau Bạch Tranh.
Bạch Tranh xoay người, thấy một cô gái mang kính đen gọng lớn, mắt kính rất dày, không thể nhìn thấy thần sắc trong mắt cô gái.
“Đúng vậy.” Bạch Tranh gật đầu.
“Tôi mời anh uống cà phê.” Cô gái có chút vui mừng.
“…” Anh đang bị tiếp cận?
Nếu là trước đây, Bạch Tranh khẳng định sẽ không vì một ly cà phê mà để người khác tiếp cận mình, nhưng mười mấy giờ trên máy bay đường dài, anh thật sự mệt mỏi không muốn chuyển động nữa.
Gọi xong cà phê, hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nói cửa sổ, thật ra chỉ là một tấm kính nhìn được ra bên ngoài mà thôi. Sân bay quốc tế, nhiều người với các loại màu tóc khác nhau, ngẫu nhiên xuất hiện mấy người có làn da Châu Á khiến ai cũng quay đầu nhìn.
“Cô đang đợi người?” Bạch Tranh rất nhanh phát hiện ra điều kỳ lạ.
“Ừ.” Cô gái gật đầu, sau đó liền tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.
Trầm mặc thẹn thùng như thế, làm cho Bạch Tranh, người vừa nghĩ rằng mình vì một ly cà phê 50 đồng mà để người ta tiếp cận, thoáng chốc kinh ngạc.
“Cảm ơn cà phê của cô.” Bạch Tranh nói.
“Không… Không cần khách khí.” Cô gái lắp bắp, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học, truyện full Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học