Từng bông tuyết bay lất phất, cô quỳ gối trước mặt cha, vì mất máu quá nhiều mà không còn hơi sức đi lại, cô không còn sức để khóc, đến đám vệ binh dần vây lên cô cũng không cảm thấy.
Đồng Hiên Tuấn đứng ở nơi đó, ngỡ ngàng nhìn cô chứ không giúp đỡ, lòng đau như cắt.
Vệ binh ở cửa nhất tề giơ súng nhắm ngay bọn họ.
Bàn tay Tô Minh Chính run rẩy phủ trên mặt cô: “Cảnh…” Một chữ cuối cùng cũng không còn sức nói tiếp.
Trong lòng cô hoảng loạn, tuyết bay đầy trời đông cứng suy nghĩ của cô, cô nắm chặt tay cha, nghẹn ngào: “Ba, chúng ta sẽ không sao, sẽ…”
Quách Chử Đống đứng bên cạnh nói: “Tam thiếu, đến lúc rồi.”
Đồng Hiên Tuấn giơ tay phải lên nhưng không phất xuống. Anh nhắm mắt lại, gió tuyết bay qua tai tựa khóc tựa tố cáo.
Tô Cảnh Cảnh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu hổ phách đều là can đảm kiên trường.
“Tử sinh khế thoát, dữ tử thành thuyết.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Chuyện Cũ Ở Thành Cù An, truyện full Chuyện Cũ Ở Thành Cù An thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Chuyện Cũ Ở Thành Cù An