“Sota, tớ muốn đi, ăn ramen”

Một ngày nọ, tôi nghe Lily bảo là cô ấy muốn đi ăn ramen.

Nhưng mà tuần trước, cô ấy đã đi ăn ở tiệm ramen bình thường và tiệm ramen của chuỗi ramen Jiro rồi mà…

“Tớ muốn ăn, cái Ramen của chuỗi Iekei.”

Dường như là cô ấy muốn ăn ramen của chuỗi Iekei.

Lily vừa chìa màn hình điện thoại ra vừa nài nỉ tôi.

“Misato bảo là, ngon lắm đó.”

Có vẻ là Misato lại truyền bá cho cô ấy cái gì đấy vớ vẩn rồi.

“Thế thì thứ sáu tuần này đi không?”

“Lại là, thứ sáu, à?”

“Hôi miệng…”

“Thế thì để, thứ sáu đi.”

Tôi dọa cô là sẽ bị hôi miệng, thế là cô gật đầu đồng ý trong bộ dạng hốt hoảng.

Còn ba ngày nữa là đến thứ sáu.

Chỉ cần có ngần ấy thời gian thôi thì có lẽ là cảm xúc của tôi cũng sẽ trở lại.

“Tớ có bảo là không thích đâu” - Lily nói xong, đứng bật dậy.

Tưởng là chúa không tha thứ chứ?

Khi chúng tôi lấy cơm xong rồi ngồi chờ, thì một lúc sau ramen được bưng tới.

“Cũng ngon đấy. Ăn mỗi mì thôi cũng ngon” – Lily vừa ăn vừa nói.

Tôi không phủ định việc ăn đơn lẻ mỗi mì thôi cũng ngon.

“Cậu mà ăn như thế này với mì thì lại càng ngon hơn đấy. Cứ coi như là mình bị lừa đi”

Lily vừa ăn mì với cơm trắng, cô vừa díu mày một chút.

Thế rồi cô mở to mắt ra.

“….Ngon!”

“Còn gì nữa?”

Từ sau đó, cô ăn nhanh lên.

Chỉ trong phút chốc mà cô đã ăn sạch cơm trắng.

“Hết mất rồi…”

“Không sao. Cửa hàng này tự do lấy thêm mà…”