Ngày xuất viện cuối cùng cũng đã đến. Dù tôi đã phải nằm viện gần một tháng, nhưng việc kịp thời tham dự lễ nhập học đại học khiến tôi thấy thật may mắn.
Hành lý của tôi chỉ là chiếc cặp khi gặp tai nạn và bộ đồng phục cũ. Dù đã tốt nghiệp, việc mặc đồng phục nghe có vẻ kỳ cục, nhưng tôi chẳng có nổi một bộ quần áo nào khác để mặc ra ngoài, đành chịu thôi.
Vết máu của tôi đã được lau sạch sẽ, không còn mùi tanh nào sót lại. Tôi chỉ biết gửi lời cảm ơn chân thành đến đội ngũ bệnh viện.
“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc em suốt quãng thời gian qua.”
Sau khi nói lời cảm ơn ở quầy tiếp tân, tôi bước ra khỏi bệnh viện trong tâm trạng tràn đầy cảm xúc. Cảm giác được giải thoát hoàn toàn bao trùm lấy tôi. Ngoài trời, ánh nắng ấm áp đang chiếu rọi, và những nụ hoa anh đào bắt đầu nhú lên. Gần đây, hoa anh đào thường sẽ rụng trước lễ nhập học, nhưng với tình hình này, có lẽ đúng dịp lễ nhập học sẽ nở rộ thôi.
“Rồi, giờ thì…”
Vết thương vẫn còn đau vì chưa hoàn toàn bình phục. Nhìn bề ngoài, có lẽ trông tôi chỉ bị thương ở tay phải, nhưng thực tế thì dưới lớp quần áo, người tôi vẫn bị băng bó khắp nơi. Việc đi bộ lại cũng khá vất vả.
“Haa... Chỉ mới đi vài bước mà đã mệt đến thế này sao…”
Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì không chịu nằm viện thêm ít ngày nữa.
“Satoshi-kun~ ơi! Đợi đã~!”
“Hử?”
Khi quay lại, tôi thấy Satsuki đang vừa đẩy xe lăn vừa chạy về phía tôi.
“Cậu chưa khỏi hẳn mà đã ra ngoài một mình là không được đâu nhaa? Nào, ngồi xuống đi nè!”
“À, ừm... cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống xe lăn như lời cậu ấy nói. Satsuki hơi phồng má, chống tay lên hông rồi nói
“Cậu lạnh lùng quá đó nhaa, Satoshi-kun. Ra viện mà lại định về một mình sao?”
“Ờm thì, tớ không nghĩ là cậu sẽ đến đâu…”
“Làm sao mà tớ để Satoshi-kun chưa khỏe hẳn phải về một mình cơ chứ!”
“Satsuki…”
Cậu ấy thật là một người con gái tuyệt vời...
Cử chỉ dịu dàng như một nữ chính lý tưởng của Satsuki khiến tôi ngây ngất. Không ngờ cậu ấy lại đến tiễn tôi sau khi ra viện, khiến tôi thực sự xúc động.
“Thế thì, trước khi có người phiền phức khác đến—”
“Cậu đang làm gì thế hả, Satsuki!?” Tch
Khoan, tôi vừa nghe thấy tiếng...tặc lưỡi?
Vì đang ngồi xe lăn nên tôi chỉ nghe được giọng của Satsuki phía sau. Có thể là tôi nghe nhầm. Nhưng mà…giọng kia nghe quen lắm.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau. Khi quay lại, tôi thấy Reine với mái tóc bạc tung bay, mặt đầy sát khí đang chạy tới. Cậu ấy dừng lại trước mặt Satsuki và trừng mắt.
“Chúng ta đã hứa sẽ đón Satoshi-kun cùng nhau mà!?”
“Cậu hiểu nhầm rồi đấy, Reine. Satoshi-kun ra sớm hơn dự kiến nên tớ chỉ định đón trước thôi.”
“…Thật là giả tạo quá nhể.”
“Tớ không biết cậu đang nói gì cả nhaa~”
“Ơ? Nhưng mà…”
“Không sao đâu mà~”
Cứ thế, tôi được Shuna đưa đi, rời xa phiên tòa công kích Satsuki của ba cô gái còn lại.
“Này Satoshi-kun, cậu có thể giúp tớ một việc không~?”
“Việc gì á? Nếu tớ có thể giúp được thì…”
“Cảm ơn nhaa~ Thật ra là, nhân dịp vào đại học tớ định mua điện thoại thông minh. Nhưng tớ không rành lắm mấy chuyện đó, nên muốn cậu đi cùng á~”
“Thì ra là chuyện đó à. Tớ cũng định mua điện thoại mới vì cái cũ bị hỏng sau tai nạn rồi, có gì tụi mình đi cùng nhau nhé.”
“Ừm! Cảm ơn cậu…”
“Này đứng lại mau!!” Tch
Khoan đã… vừa rồi tôi nghe thấy tiếng tặc lưỡi… từ Shuna!?
“Đúng là không thể để cậu lơ là một giây nào mà…”
“Tớ không biết cậu đang nói gì cả~”
Dù Reine đang trách móc Shuna, nhưng Shuna chẳng hề nao núng chút nào. Cậu ấy đúng là người giỏi giữ nét mặt lạnh lùng nhất.
“Satoshi-san.”
“Shino à? Có chuyện gì thế?”
Shino quỳ xuống trước tôi và nắm lấy tay tôi.
“Không có gì đâu. Tớ chỉ muốn nói chúc mừng cậu đã xuất viện. Thật sự rất mừng vì cậu đã bình an.”
“À, ừm... cảm ơn cậu…”
Nụ cười hiếm hoi từ Shino, người thường lạnh lùng, thật quá sức mạnh mẽ…
Tôi ngượng quá nên quay mặt đi, nhưng đúng lúc đó, tôi nhìn thấy Satsuki đang đứng yên lặng, ánh mắt vô hồn.
“Không công bằng chút nào…”
“Cái gì mà không công bằng chứ?”
“Cậu biết rõ mà…”
Bốn cô gái lại bắt đầu nhìn nhau chằm chằm. Tôi thì ngồi xe lăn, không cản được, cũng không chạy được. Tôi đành lặng lẽ trốn tránh thực tại và chìm vào suy nghĩ.
Dù sao thì, cái luật hiệp ước tứ mỹ thật hoài niệm…
Đó là một hiệp ước được tạo ra sau khi Sano đạt harem end để các nữ chính không tranh giành lẫn nhau. Trong các route riêng hay BE thì chưa từng xuất hiện.
Mà… cuối cùng ai cũng phá vỡ hiệp ước đó để tiếp tục ve vãn Sano thôi.