Bên cửa sổ của một quán ăn gia đình, bốn nữ sinh cấp ba đang ngồi ở một bàn dành cho bốn người. Giữa bầu không khí ồn ào náo nhiệt, chỉ riêng chiếc bàn này lại bị bao phủ bởi một sự im lặng nặng nề. Ngay cả nhân viên phục vụ cũng bị áp đảo bởi sự khác thường ấy nên ngay sau khi mang món ăn nhẹ ra thì nhân viên đó cũng cố tình tránh xa bàn này.
“Ha… vậy thì, chúng ta bắt đầu nói rõ xem cậu muốn gì đi”
Âm thanh viên đá va vào ly vang lên lách cách. Kitagawa Reine, đã quá chán ngắt với sự im lặng, cuối cùng cũng cất lời.
“Phải rồi đó~ Tớ còn phải đi làm thêm nữa mà~”
Shuna Nanjou, với nụ cười dịu dàng như thường lệ, nhìn xung quanh vẻ bối rối.
“Nói nhanh đi nhá. Tớ đến đây là vì Satsuki nài nỉ lắm đấy.”
Shinonome Shino, người không thích lãng phí thời gian, nói với giọng đầy gai góc.
“Ừm… đúng là vậy nhỉ… Xin lỗi, tớ sẽ nói ngay.”
Tôi, Satsuki Saionji, cuối cùng cũng lên tiếng. Tôi lục trong cặp và lấy ra một quyển sổ tay. Bìa sổ đã phai màu, các góc bị mài mòn mềm mại và tròn trịa. Trông nó đã gắn bó với chủ nhân đã lâu rồi.
“Đây là gì…?”
“Chính là nhật ký của cái cậu tên Satoshi Iriya đấy.”
“Là ai thế?”
“Là người hôm lễ tốt nghiệp bị tai nạn ngay trước mặt chúng ta đó.”
“À à, là người đó hả~ Thật đáng thương làm sao~”
Ba người họ mỗi người một phản ứng khác nhau, nhưng có vẻ chẳng ai thực sự quan tâm cả. Thật ra, lúc đầu tôi cũng vậy. Cho đến khi tôi đọc nội dung bên trong.
Ngày mà Satoshi Iriya gặp tai nạn, cậu ấy đã đẩy tôi ra. Và khi cậu ấy bị thương được đưa lên xe cứu thương, túi xách của cậu ấy văng tung tóe ra khắp nơi, tôi đã giúp cậu ấy nhặt chúng lại.
Lúc đó, tôi tìm thấy quyển sổ này. Chỉ là một quyển sổ bình thường, vậy mà tôi lại bị thu hút bởi nó một cách kỳ lạ. Tôi đã lén cất nó vào túi của mình. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại làm thế nữa và khi về đến nhà, tôi như cúi đầu xin lỗi trong lòng, rồi mở quyển sổ ra.
Và rồi tôi đã biết được sự thật
“Chuyện cậu lấy nhật ký của Satoshi Iriya hay mấy thứ linh tinh này nọ, tớ không quan tâm. Nhưng cậu mang thứ này đến cho chúng tớ xem để làm gì nào?”
“Cậu thẳng thắn vậy thì tốt quá đi. Trước tiên, tớ chỉ muốn mọi người đọc nó mà thôi… Tớ thật sự không còn hiểu gì nữa. Về thế giới này, và cả chính bản thân tớ nữa…”
Tôi ôm lấy cánh tay mình, cúi gằm xuống. Mọi thứ đã trở nên rối rắm, đến mức tôi chẳng còn tin vào phán đoán của chính mình. Chính vì vậy, tôi mới gọi Kitagawa Reine, Shuna Nanjou, và Shinonome Shino, những người có mặt trong nhật ký này, và cũng là người trong cuộc.
Để xác nhận lại sự thật.
“Được rồi. Dù tớ không hiểu cậu có ý gì khi cho chúng tớ xem sổ này, nhưng cứ đọc là được chứ gì?”
“Ừm. Xin cậu đấy. Nếu mọi thứ chỉ là lo lắng thừa thãi thì tốt. Nhưng nếu là sự thật thì…”
“Nếu là sự thật thì sao?”
“Không, không có gì. Trước tiên hãy đọc đi.”
Khi tôi nói vậy, cả bốn người bắt đầu đọc với vẻ nghi hoặc.
◇
Ngày XX tháng XX năm XXXX
Vì đã lên cấp ba nên tôi định bắt đầu viết nhật ký.
Hôm nay đã xảy ra một chuyện động trời.
Satsuki Saionji đã xuất hiện rồi!
Lẽ nào… thế giới này thực sự là như vậy sao!?
Đáng yêu thật lun đó! Như một con búp bê vậy. Nếu vậy thì...
Uwaa! Cả Sano Yuto cũng ở đây này!
Không được chần chừ nữa!
Phải tìm đủ cả nhóm Tứ đại mỹ nhân!
——
Ngày XX tháng XX năm XXXX
Đã phát hiện ra Kitagawa Reine!
Phát hiện ra người đẹp nhất thế giới rồi nè…
Bị cậu ấy lườm thì thích quá đi… bị cậu ấy giẫm lên thì còn đã hơn nữa…
Nhưng mẹ cậu ấy toàn đánh đập cậu nên bên trong đồng phục toàn là vết thương…
Một năm nữa thôi, người hùng sẽ xuất hiện, nên cậu hãy cố gắng lên nhé!
——
Ngày XX tháng XX năm XXXX
Đã phát hiện ra Shuna Nanjou.
Cái ngực đó là sao vậy chứ! Với lại sự dịu dàng ấy nữa!
Ước gì được ôm lấy cậu ấy.
Bây giờ nhà vẫn chưa nghèo nên đồng phục vẫn còn sạch đẹp…