Trì Lan Thần nhìn thủ hạ một người rồi lại một người ngã xuống, bọn họ là vật hi sinh của hắn, mà hắn cũng là vật hi sinh của người khác, Nhược Minh nói đúng, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, hơn nữa hắn còn nắm trong tay bí mật của yêu tộc, chỉ cần vượt qua ải này, trả thù sau cũng không muộn.
Hiện tại không ai biết là hắn có thực lực riêng bảo mệnh cho mình, giờ xông vào chỉ có chết, sức mạnh này ở thời khắc nguy cấp cũng có thể dùng để tự cứu bản thân, nghĩ thông suốt, vốn định xông vào thể hiện mình là anh hùng cái thế, giờ đành nhịn xuống, tay nắm chặt thành quyền giấu dưới tay áo, đợi thời cơ bỏ trốn.
Không bao lâu, lại có một đám hắc y nhân chạy đến đây, Trì Lan Thần cũng hiểu, đây chính là cao thủ mà Nhược Minh nói, nhìn bọn họ cực kỳ thành thục chém thị nữ chắn một bên cô gái che mặt kia, lại liên tiếp chém hạ mấy người bên cạnh, trong lòng vừa lo vừa mừng, mừng vì viện quân lợi hại, lo là vì bọn họ quá lợi hại, khả năng hắn có thể đào thoát là cực kỳ nhỏ, tốt nhất là lươngc bại vâu thương, hắn mới có thể ngư ông đắc lợi.
Nhìn mấy người ngã xuống đất, Chung Ly Tình Nhi lấy chủy thủ ra, “Vô Diễm, đem bọn họ về bên cạnh ta.”
Vô Diễm quay đầu vừa định phản đối, lại nhìn thấy ánh mắt kiên định không cho chối từ, giống như lợi kiếm đâm vào lòng người, khiến người ta cảm thấy thật đau, tiểu thư như vậy….. Thật hiếm khi nhìn thấy,mà mỗi lần tiểu thư bày ra biểu tình này, căn bản là không cho người ta cái quyền cự tuyệt mà.
“Dạ.”
Vô Diễm phi thân rời đi, dùng tốc độ nhanh nhất lôi mấy người họ về, một nửa tâm thần đặt ở trên người tiểu thư, phòng ngừa vạn nhất, nhìn tiểu thư rút chủy thủ ra, từng chiêu đoạt mạng, nháy mắt cả quần áo nhiễm đầy máu tươi, ánh mắt sắc bén nhìn những kẻ tiếp cận mình, lại thấy tiểu thư ngồi xổm xuống, uy dược cho những người bị thương…… Khi thì bạo ngược, khi thì kiên định, khi thì ôn nhu, đây là tiểu thư của bọn họ.
“Thư Dục, Thanh Liễu, Mẫn Quang, quay lại”
Giọng nói không lớn nhưng đều truyền tai vào họ, ba người không chút nghĩ ngợi rút đao chống đỡ lùi về, nếu dùng thêm chút khí lực nữa, mấy tên này nhất định sẽ đi gặp Diêm Vương.
Ba người dần hơi đuối sức, nhóm người đến sau này thực lực không kém họ tí nào, hai người mà bị vây thì có thể cố sức thoát ra được, nhưng ba người thì bị rơi vào thế hạ phong, có lẽ tiểu thư đã nhìn ra được nên mới gọi bọn họ quay lại.
“Tiểu thư, để Hiên Viên hộ tống ngài rời đi đi, mấy người này, rất lợi hại.”
Ngày thường mặt lạnh không biểu tình như Thư Dục, giờ lại hiện lên sự lo lắng, không biết bọn Địch Hi có thể ngăn được bao lâu, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, chỉ sợ có giết hết bọn họ cũng không giải trừ nổi cơn giận của Hoàng Thượng.
Chung Ly Tình Nhi lắc đầu cười khẽ, không chút khẩn trương, mà chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, cho dù phải đối mặt thế trận kiếm vung đao loạn này, nhưng không biết sao họ lại có cảm giác an tâm lạ thường,“Đây là nhà của ta, sao ta phải chạy? Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, mấy người các ngươi trở về phòng hết đi, đừng có ra ngoài.”
“Không được, tiểu thư ở nơi nào bọn ta ở nơi đó, bọn ta là thị vệ của tiểu thư, nhiệm vụ của bọn ta là bảo vệ người, không có đạo lý nào bắt người ở ngoài liều mạng, bọn ta phải trốn ở trong”
Thư Dục kiên định nói, vì chủ tử mà trút hơi thở cuối cùng, lúc huấn luyện bọn họ đã được nhắc nhở, khắc sâu vào trong xương tủy, mà nàng là Cửu công chúa, là người mà hắn nguyện ý dùng cả tính mạng để bảo vệ.
Chung Ly Tình Nhi không bắt ép nữa, mỗi người đều có chính kiến của mình, thôi, chỉ là một trận chiến so thực lực, nếu không bị vây công, chuyện tự bảo vệ bản thân vẫn làm được.
Bọn Kê Nghi còn kiên trì được, mà đám người này thân thủ không tồi tí nào, không có thuật pháp để tăng cường thực lực mà có thể đánh ngang cơ với bọn họ, nhưng là do bọn họ không dùng thuật pháp mà thôi, ý của Bách thúc, bọn họ đều hiểu, chính là không lộ ra thân phận, tránh làm khó tiểu thư.
Chung Ly Tình Nhi nhìn kết cục đã định, xem ra không dùng đến thuật pháp thì đêm nay cũng vượt qua được thôi, ánh mắt thoáng đảo qua Trì Lan Thần đang lui đàn về phía cửa, hắn đây là…… Muốn chạy trốn? Không thể nào, tình huống hiện tại thực lực hai bên đang ngang nhau, sao hắn lại muốn trốn? Mặc kệ vì sao đi, nhưng hắn phải lưu lại.
“Trì công tử, còn chưa chiêu đãi tận hứng, sao lại đi sớm vậy?”
Thân hình Trì Lan Thần cứng đờ, lập tức làm như không có việc gì cười nói: “Bản công tử sao phải đi? Đao kiếm không có mắt, ta chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, đương nhiên muốn tránh đến nơi an toàn.”
“Là vậy sao? Vậy thỉnh Trì công tử đứng yên đừng nhúc nhích, ta sẽ bảo người của ta không làm công tử bị thương, đương nhiên sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Biết Trì Lan Thần có ý định chạy trốn, Chung Ly Tình Nhi phân một phần tâm thần ở trên người hắn, ai cũng có thể đi, chỉ hắn là không được, nàng cũng không phải là người muốn đạp hai cái xong rồi bỏ qua đâu.dẫm đạp là đạp đâu
So sánh lực lượng mà nói thì bên phía Chung Ly Tình Nhi rõ ràng là ở thế yếu, thế nhưng cho dù bọn họ người nhiều hơn nữa thì đám người này cứ như miếng xốp, đánh hoài không xẹp, rõ ràng, càng thêm nhiều người tham chiến thì phía đối phương ắt sẽ không địch lại được, vậy mà càng tiếp tục đánh, đám người này vẫn vậy, không thở hổn hển hay mệt mỏi tí nào, giống như mèo vờn chuột vậy.
Chung Ly Tình Nhi nhíu mày, không quay đầu mà căn dặn: “Vô Diễm, cùng ta tiến lên, Thư Dục, các ngươi kết thành vòng chiếu cố lẫn nhau, bị thương cũng không sao, đừng có chết là được, bị thương thì ta còn cứu được chứ chết rồi ta cũng hết cách, ta không có quen với Diêm Vương đâu.”
“Dạ” Trước giờ họ chưa gặp đả kích thế này, ở trong tối họ đều là nhân vật đứng đầu, nếu không phải vậy thì làm sao hoàng thượng lại phái họ đến bảo vệ Cửu công chúa, bây giờ lại bị người ta đuổi giết đến mức này, nếu không có đám người Hiên Viên ở đâu, không biết Cửu công chúa sẽ ra sao.
Đọc đầy đủ truyện chữ Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y, truyện full Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y