Trước cơn gió ập đến, biểu cảm của tên dark elf thay đổi đột ngột. Hắn lập tức lùi về phía sau, tay đưa xuống eo để rút vũ khí, nhưng Eugene còn nhanh hơn và đã lao đến trước khi hắn kịp làm gì.

Đây là kết cục không thể tránh khỏi. Cơn gió được triệu hồi chỉ nhằm mục đích làm tên dark elf bất ngờ, trong khi Eugene thực sự đã dùng Thuấn Chú để di chuyển.

Không cầm theo vũ khí, Eugene lao vào dark elf bằng tay không. Nhưng đối phương cũng không để mình dễ bị bắt. Hắn uốn cong người về phía sau, rồi trong tư thế tưởng như bất ổn ấy, hắn xoay người tại chỗ trong một động tác gần như nhào lộn. Nhờ đó, hắn vung chân đá về phía Eugene.

Eugene cười khẩy. Cậu xoay cánh tay đang vươn ra và chặn cú đá của hắn bằng mu bàn tay. Nhưng đó không chỉ là một cú đỡ thông thường—cơn gió đang âm thầm cuộn quanh tay Eugene lập tức nuốt lấy cơ thể tên dark elf

“Ưkh!” Dark elf rên lên.

Luồng gió sắc bén như lưỡi dao. Bị cuốn vào trung tâm cơn bão, tên dark elf giơ cả hai tay lên để bảo vệ đầu, đồng thời dồn sức chống đỡ.

Rầm!

Ma lực màu xám bao bọc quanh cơ thể của tên dark elf

"Hắn có ma lực khá cao cấp, nhưng quỷ lực thì chẳng có gì đặc biệt," Eugene nhận xét.

Xét về quỷ lực, tên dark elf này chỉ nhỉnh hơn một chút so với đám ma tộc cấp thấp. Tuy nhiên, kỹ năng của hắn lại vượt xa bất kỳ kẻ nào trong số đó.

Giống như elf, dark elf cũng có tuổi thọ rất dài.

Trong khi một con người trăm tuổi đã già yếu đến mức có thể chết bất cứ lúc nào, thì một elf trăm tuổi vẫn bị đồng tộc xem như một đứa trẻ.

Elf là một trong những chủng tộc được ban tặng một lượng thời gian gần như vô tận. Chỉ cần chăm chỉ tu luyện ma lực suốt quãng thời gian ấy, bất kỳ tộc nhân elf nào cũng có thể trở nên mạnh mẽ đến mức con người không thể xem thường.

Nhưng nói như vậy, phải chăng elf luôn vượt trội hơn con người?

Điều đó không hẳn lúc nào cũng đúng. Ba trăm năm trước, Vermouth chắc chắn là một con người.

Molon, Anise, Sienna, và cả Hamel cũng đều là con người. Nhân loại đông đúc đến mức áp đảo số lượng elf gấp hàng trăm, hàng nghìn lần, và giữa biển người chật chội đó, thỉnh thoảng lại xuất hiện những quái vật có thể phớt lờ sự chênh lệch về tuổi thọ.

Dark elf đến đây hôm nay chưa bao giờ tưởng tượng rằng hắn sẽ phải đối mặt với một con quái vật như thế.

Nhưng giờ đây, hắn không cần phải tưởng tượng nữa. Sự thật đã quá rõ ràng.

Hắn không thể hiểu được tại sao hay bằng cách nào mà hắn lại bị quật ngã xuống đất. Những gì đang diễn ra trước mắt hắn đã vượt xa giới hạn của lẽ thường.

“...Gahk!” Dark elf ho sặc sụa.

Dù chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng miệng hắn đã tự động mở ra, phun từng ngụm máu tươi. Thoạt nhìn, có vẻ như hắn chỉ bị quật ngã đơn giản bằng một đòn quăng người ra sau. Nhưng liệu mọi chuyện chỉ có vậy? Không—trước cả khi lưng hắn chạm đất, Eugene đã giáng thêm vài đòn nữa.

Eugene trước tiên vươn tay chộp lấy cánh tay đang cầm dao găm của tên dark elf, vặn mạnh. Khi cánh tay hắn bị kéo sát vào thân, khuỷu tay của hắn bị ép chặt vào xương sườn của chính mình. Lá chắn ma lực vỡ vụn dưới đòn đánh này, và xương tay hắn cũng gãy theo.

Ngay sau đó, một cú đấm móc ngược lướt nhẹ qua cằm hắn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ý thức của hắn hoàn toàn bị cắt đứt.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn rơi mạnh xuống đất với lưng chạm sàn. Cánh tay, xương sườn, bả vai… toàn bộ cơ thể hắn run lên bần bật như thể bị giật điện. Không chỉ xương gãy, mà cả nội tạng của hắn cũng bị tổn thương. Mỗi lần hít thở, mùi máu tanh lại tràn ngập trong cổ họng.

Dãy dụa thêm nữa cũng chỉ là vô ích. Những gì vừa xảy ra quá chênh lệch đến mức không thể gọi là một trận chiến. Tên dark elf thở hổn hển, ngước mắt trừng trừng nhìn Eugene. Hắn hiểu rõ tình thế của mình, nhưng hắn không phải là một chiến binh chân chính. Hắn không hề cảm thấy tôn trọng kẻ vừa đánh bại mình.

“Một thằng nhóc loài người như ngươi…!” Tên dark elf gầm gừ đầy phẫn nộ.

Việc dụ dark elf đến đây là có chủ đích.

Thay vì tấn công thẳng vào sào huyệt của bọn chúng, Eugene muốn kéo lũ dark elf ra ngoài bằng cách dùng Jackson làm mồi nhử.

Nếu Jackson quá sợ hãi mà chọn im lặng, hắn sẽ không thể khiến bất kỳ dark elf nào lộ mặt. Nhưng Eugene đã đảm bảo điều đó sẽ không xảy ra—đó là lý do cậu đã chặt đi một bàn tay của Jackson.

“Ta không chắc mình nên phản ứng thế nào đây. Ta là con người, và đủ trẻ để được coi là một thằng nhóc, vậy ta có nên xem lời ngươi như một sự sỉ nhục không nhỉ?” Eugene lẩm bẩm, phủi đi lớp bụi bẩn văng lên áo choàng.

Tên dark elf lại ho ra một ngụm máu nữa, cố gắng chống tay trái—cánh tay còn nguyên vẹn—để ngồi dậy.

“Ta… sẽ giết ngươi…,” hắn rên rỉ.

Eugene đã quá quen với những lời này trong những tình huống như thế này. Điều đó cũng có nghĩa là cậu biết không có lý do gì để tiếp tục lắng nghe. Không chút do dự, Eugene nhấc chân lên và giẫm mạnh xuống bàn tay trái của hắn

Rắc!

Âm thanh xương bị nghiền nát vang lên.

“Gaaaaah!” Không chịu nổi cơn đau, tên dark elf hét lên thảm thiết.

Một đặc điểm nổi bật của dark elf, cũng giống như các elf khác, chính là đôi tai dài. Đúng như chiều dài của chúng gợi ý, đôi tai này giúp họ có phạm vi thính giác mở rộng hơn rất nhiều.

hoàn toàn không có ý định hé răng phản bội đồng tộc, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với cái chết.

Eugene cố gắng thuyết phục hắn: "Dù sao ngươi cũng sẽ chết, vậy chẳng phải chết một cách êm ái vẫn tốt hơn sao?"

Mặc dù đã thử thuyết phục hắn, Eugene không tin rằng có thể dễ dàng khiến hắn mở miệng. Đó là lý do cậu đã đặt một phong ấn ở đây để ngăn âm thanh lan quá xa.

Eugene không thích tra tấn. Tuy nhiên, cậu cũng không phải kiểu người do dự sử dụng nó khi tình huống yêu cầu. Lúc này, cậu đang cầm con dao găm mà cậu đã lấy từ tên dark elf trong tay.

"Có vẻ chuyện này sẽ mất kha khá thời gian, nên thay vì thức chờ, cô cứ đi ngủ trước đi," Eugene nói với Kristina.

"Hãy để tôi giúp ngài," Kristina lên tiếng, đồng thời đứng dậy.

Eugene khịt mũi, quay lại nhìn nàng. "Cô định giúp thế nào? Đọc kinh cầu nguyện bắt hắn hối cải à? Hay cô muốn dùng chùy đập nát từng ngón tay hắn?"

"Tôi không cần phải dùng đến những cách thô bạo như vậy," Kristina cười nhẹ, bước đến bên cạnh Eugene.

Eugene nhún vai, rồi bước qua người tên dark elf. Sau đó, cậu nắm lấy cánh tay trái của đối phương, bẻ ngược ra sau lưng.

“Vậy cô định làm gì?” Eugene hỏi.

“Thẩm vấn,” Kristina đáp, rút cây trượng của mình ra.

Đầu cây trượng là một cây thánh giá, lúc này được Kristina nâng lên trước ngực. Với nụ cười bình thản, cô nhìn chằm chằm vào tên dark elf

Cuối cùng, môi Kristina khẽ động.

Vù!

Một câu thần chú ngắn được niệm bằng thần lực của nàng. Viên ngọc lam được khảm ở trung tâm thánh giá phát sáng, cộng hưởng với thần lực mà Kristina vừa khơi dậy.

Ánh sáng lập lòe ấy nhắm thẳng vào tên dark elf. Vì đã bị quỷ lực làm ô uế, dark elf theo bản năng bài xích thần lực. Mồ hôi hắn vã ra như tắm khi cố vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của Eugene.

"Nhìn ta đi," Kristina thì thầm.

Nụ cười của nàng toát lên vẻ nhân từ, và giọng nói ngọt ngào tựa như của một đứa trẻ.

Eugene sững sờ. "Đây là...."