Enjoy!
----------------------------------------
Watanuki Rino muốn bình tĩnh
Tôi ngồi trước bàn, hồi tưởng lại sai lầm của ngày hôm nay.
Tôi đã đặt bút chì kim xuống rồi. Vì bản thân chẳng thể nào tập trung vào việc học được. Những chuyện xảy ra ở nhà Amemoto-kun cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, không sao ngăn lại được.
"Cái đó… không phải là mình… Watabunuki Rino sẽ không bao giờ đồng ý với lời mời kỳ quặc của một hậu bối… Cũng sẽ không bao giờ rên rỉ một cách mất mặt khi được đàn em mát-xa…"
Tôi hồi tưởng về cái gọi là "Khóa thư giãn đặc biệt" (sau này tôi mới nghe nói, mà nó là cái gì vậy chứ?).
Trong đó, tôi đã để lộ ra không biết bao nhiêu bộ dạng xấu hổ.
Bình thường, tôi vẫn có thể cố gắng làm gương cho đàn em một cách nghiêm túc.
Vậy mà lúc đó, tôi lại có cảm giác như toàn bộ lớp phòng thủ của mình bị phá vỡ trong chớp mắt.
Tất cả là tại Amemoto-kun.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về em ấy là một người trầm tính, không nổi bật.
Trước khi gặp em ấy ở cửa hàng tiện lợi, tôi từng nhìn thấy em ấy trên hành lang, bị một nam sinh trông có vẻ dữ dằn khoác vai và nói:
"Amemoto, tối nay cũng trông cậy vào cậu nhé!"
Ban đầu tôi còn tưởng em ấy bị bọn đầu gấu quấy rối.
Lúc đó, em ấy chỉ cười ngượng ngùng mà không nói gì cả…
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng em ấy lại là người mà Ushihara thỉnh thoảng nhắc đến – một người giỏi chơi game và có gì đó rất đặc biệt.
Giờ thì tôi đã hiểu.
Khi em ấy ở bên cạnh, tôi cảm thấy vui. Khi cậu ấy đi mất, tôi lại thấy có chút trống vắng. Khi ở cạnh nhau, tôi cảm thấy rất thoải mái. Em ấy rất quyết đoán và luôn quan tâm đến tôi…
Một đàn em như vậy, tôi chưa từng gặp bao giờ.