Ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, thắp sáng cả căn phòng câu lạc bộ nghiên cứu những điều huyền bí.

Chika đến sớm như thường ngày, nhưng khi cô bước qua dãy hành lang, cô bị chặn lại bởi giáo viên cố vấn của câu lạc bộ.

“Amemiya-san, tối qua em quên trả lại chìa khoá phòng câu lạc bộ à?”

“Hả? Cái gì? E-Em…” Chika lắp bắp và hoảng loạn.

Thấy cô ấy bối rối, giáo viên phẩy tay tỏ ý không cần phải lo lắng. “Không sao đâu, nó cũng hay xảy ra ấy mà. Chỉ cần nhớ trả lại vào lần sau là được.”

“V-Vâng ạ, em cảm ơn thầy!” Chika nói, nhanh chóng cúi đầu mình xuống rồi quay mặt rời đi.

“A, và đừng chạy trong hành lang, Amemiya-san!” Giáo viên gọi theo cô.

Nhưng tâm trí của Chika đã bay bổng ở đâu. Tsukimi-kun, em ấy không thể nào...

Cô không khỏi cảm thấy bất an khi cô vội vàng chạy qua con đường quen thuộc dẫn tới câu lạc bộ. Bước chân cô nhanh dần thành một nhịp chạy.

Đến trước cửa, ngón tay cô chạm vào tay nắm – nó không khoá. Không một chút do dự, Chika đẩy cửa bước vào, ánh nắng mặt trời tràn vào phòng khiến cô phải nheo mắt lại để che chắn cho đôi mắt của mình.

“Chào...buổi..sáng…?” Một giọng nói yếu ớt chào đón cô.

Chika chớp mắt, cuối cùng cũng nhận ra hình dáng gục xuống của Sou. Cô cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhưng sau đó nó nhanh chóng bị thay thế thành nỗi lo lắng.

Sou nhìn rã gục. Quầng thâm đen bao quanh đôi mắt đỏ hoe của cậu và đầu tối rối bời cho thấy cậu không ngủ được tí nào cả.

Xung quanh cậu là những tài liệu của câu lạc bộ nằm ngổn ngang trên sàn và bàn, một cảnh tượng hỗn loạn từ đêm qua còn sót lại.

Sou để ý biểu cảm lo lắng của Chika và nở một nụ cười xin lỗi.

“A, xin lỗi chị… em sẽ dọn dẹp nó sau…”

“Bỏ qua chuyện đó đi, Tsukimi-kun. Em thức cả đêm à? Em không về nhà sao?” Chika hỏi, giọng cô đầy lo lắng.

“Aaa, phải rồi… em mải mê tìm kiếm quá nên đã quên mất thời gian. Haha, không sao đâu, em ổn mà…” Sou cố trấn an cô ấy, nhưng giọng nói yếu ớt của cậu lại phản bội điều đó.

“Sao em có thể nói thế được…” Chika bắt đầu nói, nhưng Sou đã cắt ngang, giọng cô nghe như tiếng thì thầm.

“So với em thì… Có một thứ còn quan trọng hơn…”

“Em đã tìm thấy bản thảo gốc của ‘Dokidoki-chan,’ bản mà đã được nộp cho trường như một hoạt động của câu lạc bộ năm đó…”

Sau tất cả những nỗ lực, Sou cuối cùng đã tìm ra thông tin về “ác linh Dokidoki-chan.” Lẽ ra đây phải là một khoảng khắc thắng lợi. Nhưng cậu lại chẳng có tí vui vẻ nào trên khuôn mặt.

“Nhưng không… Thông tin ở đây… còn ít hơn những gì ta đã biết trước đó…”

“ ‘Dokidoki-chan’ được nhắn đến là chả phải ác linh gì cả. Không một lời nguyền nào hết.”

Cậu dừng lại, giọng nói căng thẳng.

“ ‘Dokidoki-chan’… nó chỉ là một linh vật trong siêu thị thành phố mà thôi.”

Lòng Chika chùng xuống khi nghe.

“Không… có gì ở đây cả,” Sou nói với giọng thất vọng, mắt nhìn chằm chằm vào sấp giấy trong tay cậu.

“Tsukimi-kun–!” Chika gọi, nhưng trước khi cô ấy kịp nói thêm thì cơ thể Sou đã bắt đầu lảo đảo. Tầm nhìn của cậu dần mờ đi, và với một cơn chóng mặt bất ngờ, cậu đã ngã về phía trước.

Tấm trí của cậu rơi vào bóng tối và một suy nghĩ cuối cùng vang lên trong lòng cậu.

-Như mình nghĩ, tớ vẫn không thể tìm được cách cứu cậu, Nagi-chan…

--------------------------

“Có chuyện gì với cậu trai này vậy?”

“Thật đấy, dù cậu ta còn trẻ, nhưng vẫn cố gắng đến trường sau khi thức cả đêm. Tôi không thể nói cậu ta là một học sinh siêng năm hay liều lĩnh nữa…”

“Không sao đâu, cậu ta chỉ ngất đi do thiếu ngủ và đường huyết thấp thôi. Cậu ta sẽ ổn sau khi nghỉ một lúc.”

Trong bóng tối sâu thẳm, Sou mơ màng nghe thấy giọng nói nghe như y tá của trường.

-Họ đã đem cậu tới phòng y tế à?

-Liệu có phải là hơi quá sức khi dành cả đêm tìm kiếm thông tin một mình không?

Tuy nhiên điều khiến Sou lo lắng hơn cả việc không thể tìm được gì là nỗi hối hận vì cậu không thể giúp được Nagine.

-Nagi-chan, tớ thật sự muốn thấy nụ cười của cậu một thêm lần nữa… [note76663]

-Tớ thật sự muốn nói với cậu là tớ xin lỗi…

“Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi…”

Trong vực thẳm ấy, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc – giọng như sắp khóc đến từ Nagine.

-Có phải mình gặp ảo giác không, do mình đã quá nhung nhớ cậu ấy ư?

-Nagi-chan? Cậu đến đây để gặp tớ sao?