Trong phòng y tế sạch sẽ và trắng tinh, Sou vẫn đang suy nghĩ mình nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Nhưng chính Mana là người đã phá vỡ sự im lặng trước.
“Đây.” Cô chìa bàn tay đang nắm chặt về phía Sou, bỏ một thứ gì đó vào lòng bàn tay cậu.
“Đây là… cái gì vậy?” Sou hỏi.
“Kẹo đường. Giáo viên đã đưa nó cho tớ và bảo là phải cho cậu ăn khi tỉnh dậy,” Mana giải thích.
Sou mở gói kẹo và cho vào miệng. Vị ngọt lan toả trong miệng và cậu có thể cảm thấy năng lượng đang dần dần trở lại.
“Được rồi, giờ thì khai hết mọi thứ mà cậu biết ra,” Mana nói, đột ngột chuyển sang giọng tra khảo.
“Cậu vẫn chưa gọi món cơm thịt heo cốt lết (katsudon) mà!?!” Sou đáp lại, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. [note76727]
Nhưng Mana vẫn tập trung. “Vậy, chuyện gì đang xảy ra? Hai cậu cãi nhau à?”
Lấy đó làm điểm bắt đầu câu truyện, Sou bắt đầu giải thích lý do cho những hành động gần đây của cậu.
Vì điều này liên quan đến vấn đề nhạy cảm trong quá khứ giữa gia đình Hinata và gia đình Hoshimiya, Sou cẩn thận quan sát biểu cảm của Mana khi cậu đang giải thích.
Không giống như khi cậu tâm sự với Chika, Mana chỉ đơn giản là lắng nghe trong im lặng. Khuôn mặt trắng tuyết, trang nghiêm của cô không thể hiện bất kỳ phản ứng nào, thậm chí là không có một tí cảm xúc.
Điều này khiến Sou cảm thấy bồn chồn. Lời nói của cậu ngày càng rời rạc, giọng thì ngày càng nhỏ đi.
Nhưng Mana có vẻ như vẫn hiểu được.
Khi Sou giải thích xong, thì cô cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, thở ra một hơi dài.
“Thật sự luôn, Tsukimi-kun… cậu thật là…” Giọng Mana ngập ngừng khi nhìn vào cậu.
“Tớ không biết là cậu rất tốt bụng hay chỉ đang cố gắng làm hài lòng người khác nữa. Nhưng trong tình huống của Nagine-chan–sao nó có thể là lỗi của cậu được cơ chứ?”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì ở đây hết. Nếu có lỗi, thì đó là lỗi của tớ mới đúng… Ừm, quên chuyện đó đi, giờ không có thời gian để nói về chuyện này đâu.” Mana nói, ánh mắt hạ xuống khi cô hít một hơi thật sâu. Cô nhìn lên lần nữa, ánh mắt của cô trở nên kiên định.
“Vậy, cậu mong muốn điều gì, Tsukimi-kun?”
“Tớ…”
Lời nói của Chika thoáng qua trong tâm trí Sou.
“Tớ muốn ở bên cạnh Nagi-chan, nhưng…”
“Một mình ư?!” Sou giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt khoá chặt vào Mana.
Một hồi chuông bất an vang vọng trong lòng cậu.
-Không thể nào. Cậu ấy biết rõ là bản thân không nên ở một mình để ứng phó với lời nguyền mà.
-Tại sao, Nagi-chan? Sao cậu lại làm việc này chứ?
“Cậu ấy đang ở đâu?” Sou gấp rút cố trèo ra khỏi giường.
“Bình tĩnh đi.” Mana giữ cậu lại khi Sou suýt ngã xuống sàn.
“Nagine-chan xin nghỉ một ngày rồi. Chắc giờ cậu ấy đang ở nhà thôi.”
Nghỉ một ngày ư? Trong lòng Sou cảm thấy ngày càng bất an.
Mana để ý đến sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt Sou, cô nhíu mày.
Là người bạn thơ ấu với Sou gần bảy năm, cô có thể dễ dàng nhận ra cậu ấy đang cảm thấy bất an đến mức nào.
“Có chuyện gì thế? Việc này có nghiêm trọng không?” Mana hỏi, rút điện thoại từ trong cặp mình. Cô gọi vào số của Nagine không một chút do dự.
Bíp… Bíp… Âm thanh điện thoại vang lên trong phòng y tế, lắp đầy sự tĩnh lặng. Sou nín thở.
“Xin chào, đây là Nagine Hoshimiya. Hiện tại tôi không trả lời ngay được~ Vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp…”
“Chậc,” Mana không khỏi tặc lưỡi thất vọng, quyết đoán kết thúc cuộc gọi và đưa điện thoại của mình cho Sou.
“Gọi anh trai của Nagine-chan đi. Nếu cậu ấy thực sự xin nghỉ vào hôm nay thì anh ấy chắc chắn sẽ biết.”
“Ừm…” Sou nhanh chóng bấm số, cảm thấy nhẹ nhõm khi có một Mana bình tĩnh và đáng tin cậy ở bên cạnh vào những lúc căng thẳng như thế này.
Renji bắt máy gần như ngay lập tức. Giọng của anh ấy lạnh lùng, nhưng dịu lại khi anh nhận ra đó là Sou.