Note: Quái vật tưởng tượng, giả tưởng → quái vật huyễn tưởng (vì nghe ngầu hơn again)
=================
Lần đầu tiên, Sou nhận ra thành phố mà cậu lớn lên thật sự rộng lớn đến nhường nào.
Những con đường quen thuộc mà cậu từng đi qua, mà giờ bỗng cảm thấy lạ lẫm.
Bởi vì trong quá khứ, cậu luôn bước đi cùng với cô ấy.
Nhưng giờ đây, bên cạnh cậu không còn bất kỳ dấu vết nào của cô nữa.
Chẳng mấy chốc thì trời đã tối sầm lại, những đám mây dày đặc bao phủ thành phố.
Một cơn mưa rào bắt đầu rơi xuống.
Sou không biết là bản thân đang đi đến đâu, nhưng một giọng nói sâu thẳm trong lòng thúc dậy cậu đừng dừng lại.
-Nếu mình chậm lại thì cô ấy sẽ biến mất mãi mãi.
Sự mỉa mai gặm nhắm tâm trí cậu – cậu đã cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng giờ cậu lại tuyệt vọng vì sự biến mất của cô.
Cậu tự ghét bản thân vì sự mâu thuẫn này.
Đôi giày nhà cậu chưa kịp thay, giờ đã ướt sũng dưới vỉa hè ẩm ướt.
Bộ đồng phục ướt đẫm không thoải mái dính chặt vào da thịt, như thể đang giam giữ cậu trong hồ nước lạnh giá.
Cơn mưa hấp thụ hết hơi ấm của cậu, một cơn lạnh thấu xương.
Sau khi thức cả đêm, cơ thể cậu từ đầu đã kiệt sức, sự mệt mỏi len lỏi từng chút một.
Chỉ có ý chí mạnh mẽ mới có thể khiến cậu tiến về phía trước
–Nagi-chan, cậu đang ở đâu?
Sou tìm kiếm ở mọi nơi mà cậu có thể nghĩ đến – những nơi mà họ đã từng đi qua cùng nhau.
Cửa hàng tiện lợi họ hay ghé qua sau khi tan trường. Nhà hàng gia đình mà họ thường ghé ăn vào cuối tuần. Và…
Không một ai cả.
Cũng không có ai ở đó.
Tất cả những nơi đó đều trống rỗng.
Một cảm giác nặng nề bắt đầu chiếm lấy tâm trí cậu.
–Có lẽ nào… Nagi-chan đã biến mất… mãi mãi ư?
“…”
Tầm nhìn của Sou dần mờ đi khi cơn mưa cứ ào ạt rơi xuống gương mặt cậu.
Chân cậu trở nên tê dại, từng bước chân chao đảo.
–Nagi-chan, tớ muốn nhìn thấy cậu thêm một lần nữa.
–Cho dù tớ có phải trả bằng bất kỳ giá nào…
Reng~
Âm thanh nhẹ nhàng, mơ mộng của chiếc chuông vang lên lảnh lót bên tai của Sou.
Đột nhiên, thế giới xung quanh cậu dường như bị bao phủ bởi làn sương mù.
Nhưng ngay sau khoảng khắc tiếp theo, nó liền tan biến nhanh như cách mà nó xuất hiện, như thể một ảo ảnh vậy.
Khi Sou lấy lại nhận thức, cậu nhận ra mình đang đứng trước một công viên.
Công viên hồi nhỏ mà cậu và Nagine từng chơi năm nào.
Họ đã không tới đây được vài năm.
Công viên đã được cải tạo, hình dáng từng quen thuộc của nó giờ đã bị thay thế thành thứ gì đó mới, gần như không thể nhận ra.
Nhưng, chỉ có cô gái đứng trước chiếc xích đu vẫn y hệt như cậu vẫn nhớ.
Mái tóc đen dài ướt sũng trong cơn mưa.
Thân hình thanh thoát và mảnh mai ấy.
Sức lực quay trở về với đôi chân của Sou khi cậu tiến phía cô ấy.
–Nagi-chan!!!
--------------------------
Nagine thích những ngày mưa.
Ở những ngày như thế này, người ta thường sẽ ở trong nhà.
Màn mưa tạo nên ranh giới vô hình chia cách thế giới bên ngoài và bên trong.
Như thể tạo nên một sân khấu tự nhiên.
Nagine ngẩng đầu lên và nhìn hình dáng trắng toát của Garuda đang chầm chậm hạ xuống từ bầu trời.
Cô ấy là một quái vật huyễn tưởng, mang trong mình quyền năng điều khiển giông bão.
Đối với cô ấy, thì việc gọi gió và mưa chỉ là chuyện đơn giản.
Đây chính là điều mà Nagine đang tìm kiếm–là hiệu ứng sân khấu hoàn hảo!
Một chàng trai và một cô gái, từ từ bị chia cắt bởi lời nguyền của một ác linh.
Chỉ sau khi nhận ra họ không thể sống thiếu lẫn nhau, chàng trai với nỗi nhung nhớ trong lòng, đứng trước cô gái một lần nữa – trước khi cô ấy biến mất.
Một chàng trai không còn muốn chạy trốn, và một cô gái sợ làm tổn thương cậu.
Trong đêm mưa, hai người họ cuối cùng cũng bày tỏ những cảm xúc chân thật của bản thân.
Trong khoảng khắc cuối cùng, khi lời nguyền được hoá giải, cơn mưa ngừng rơi, bầu trời quang đãng, họ lập lời thề mới dưới những vì sao.
Quả là một kịch bản hoàn hảo. Quả là một tác phẩm tuyệt vời!
–Nagi-chan!!!
Giọng Sou phát ra từ phía sau cô.
Nagine nhanh chóng gạt bỏ những cảm xúc của mình, điều chỉnh các múi cơ trên khuôn mặt, tạo nên một biểu cảm cô đơn và buồn bã khi cô quay lại, nước mắt trào ra trong khoé mắt.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, niềm vui thoáng hiện trên khuôn mặt cô khi nhìn thấy Sou. Nhưng sau đó, cô lùi lại, ánh mắt tràn đầy lo sợ – sợ rằng cô sẽ gây hại đến cậu ấy.
Với khả năng diễn xuất của một người từng được ca ngợi là “thần đồng nhí,” Nagine điều khiển từng chuyển động, từng biểu cảm trên khuôn mặt.
Cô cố gắng hết sức truyền tải nỗi lòng rối bời của một cô gái khi người mình thầm thích tìm thấy cô ấy trước khi cô biến mất.
-Nếu tớ khóc một mình…
-Liệu cậu sẽ ở bên tớ chứ?
“Sou-kun… Tại sao cậu lại ở đây–?” Giọng Nagine run rẩy.