Rất vui được gặp mọi người. Tôi là Fuyusaka Usetsu, người đã nhận được giải Bạc tại Giải thưởng GA Bunko lần thứ 13.
Trước hết, cho phép tôi bắt đầu phần này bằng lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người.
Có rất nhiều người tôi muốn gửi lời cảm ơn.
Trước tiên là F-sama, biên tập viên của tôi. Cảm ơn anh đã dành rất nhiều buổi họp để hỗ trợ tôi, một người ít kinh nghiệm và đã gây không ít phiền toái cho anh.
Cảm ơn kappe-sama vì những minh họa tuyệt đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy tạo hình các nhân vật, tôi đã chạy quanh vườn hét lên như một kẻ mất trí vì chúng quá tuyệt vời.
Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những ai đã tham gia vào quá trình sản xuất và quảng bá cho bộ truyện. Chính nhờ sự nỗ lực của các bạn mà cuốn sách này mới có thể đến tay độc giả.
Và cuối cùng, xin chân thành cảm ơn các bạn độc giả, những người đã chọn đọc tác phẩm này. Tác phẩm này chỉ thực sự trở thành một “câu chuyện” khi nó đến tay các bạn. Cảm ơn vì đã cho cuốn sách này một cơ hội và đọc đến tận đây. Tôi mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đồng hành cùng phần tiếp theo của tác phẩm.
Thật ra tôi rất muốn dành toàn bộ phần hậu từ này chỉ để cảm ơn, nhưng nếu làm thế chắc sẽ bị nhắc nhở mất, nên cho phép tôi chia sẻ đôi chút về quá trình hình thành tác phẩm này.
Hồi nhỏ, mỗi khi có ai đó nói rằng “Tình yêu là điều đẹp đẽ,” tôi lại nhăn mặt và hỏi lại, “Thật thế sao?” Phải rồi, hồi đó tôi đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh. Thế nhưng, nếu có người nói “Tình yêu chỉ là thứ phù phiếm,” tôi cũng sẽ nhăn mặt và cãi lại. Với cái tính ngang ngạnh như vậy thì dĩ nhiên tôi chẳng được ai yêu thích. Chuyện yêu đương? Không có gì để nói cả.
Nhưng rồi, đứa trẻ bướng bỉnh ấy cũng trưởng thành theo năm tháng. Tôi vẫn luôn tự hỏi: Liệu tình yêu là điều đẹp đẽ hay chỉ là thứ phù phiếm? Sau nhiều năm suy nghĩ và trải qua đủ chuyện, tôi cũng tìm được câu trả lời. Đó là: “Tùy thôi.” Vâng, thật là một câu trả lời hoàn hảo, phải không? Dù đã trưởng thành, tôi vẫn trẻ con như thuở nào. Có khi mấy bạn học sinh còn chín chắn hơn tôi nữa ấy chứ.
Chính vì vẫn còn là một “đứa trẻ”, tôi đã biến câu trả lời đó thành một câu chuyện. Tôi mong rằng câu chuyện này có thể đến được với những người đang cần nó.
Nhân vật chính của câu chuyện là một người đang loay hoay với tình yêu. Hành trình của cậu ấy là hành trình đi tìm câu trả lời cho chính những băn khoăn trong lòng mình. Tôi thật lòng mong rằng các bạn sẽ thích câu chuyện này.
----------------------------------------------------------------
T/N Vậy là chúng ta đã đi đến cuối tập 1 rồi. Thật lòng cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đọc đến tận đây.
Vì mình vẫn còn khá non tay trong việc dịch, nên chắc chắn bản dịch sẽ không tránh khỏi những đoạn dịch, câu cú còn thô ráp hoặc chưa được mượt mà như bản gốc. Cách xưng hô vẫn chưa hợp lý… Mong mọi người thông cảm cho một đứa vẫn đang cần học hỏi nhiều như mình.
Cũng nhờ lần dịch này mà mình học được rất nhiều điều, không chỉ về ngôn ngữ, mà còn cả cách truyền tải cảm xúc và giọng điệu của nhân vật sao cho thật đúng với tinh thần truyện. Mình biết mình vẫn còn thiếu sót, nhưng mình sẽ cố gắng cải thiện từng chút một qua từng tập, từng câu chuyện.
Về kế hoạch tiếp theo, có lẽ mình sẽ lại “ngâm” nhiều chương rồi mới tung một lần như lần này. Mình thấy cách đó hợp với mình hơn, vừa không bị áp lực cập nhật, vừa có thời gian để trau chuốt lại toàn bộ bản dịch. Nên nếu thấy mình im hơi lặng tiếng thì chắc là đang lặng lẽ cặm cụi gõ bàn phím ở góc nào đó (hoặc... không dịch vì quá lười cũng nên…).
Một lần nữa, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình và câu chuyện này. Rất mong sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ ở tập 2 của 恋を思い出にする方法を、私に教えてよ (Hãy Hướng Dẫn Em Cách Để Ghi Nhớ Tình Yêu Này Đi)!