Đại kết cục Thượng: Ta chết, nhưng đã tái sinh_
#Vy
Cơ thể Tạ Trạc không hề bài xích linh phách ta.
Nhưng khi tiến vào cơ thể hắn, ta cảm thấy vô cùng khác lạ.
Ta nhớ rất rõ, sau khi dung nhập với cơ thể người khác, đầu tiên sẽ cảm nhận được linh phách đi vào kinh mạch tứ chi, sau đó là cảm giác trói buộc hữu lực.
Nhưng những điều này, lại... không có ở cơ thể Tạ Trạc.
Ta như hạt cát rơi vào sa mạc.
Thế giới bên trong Tạ Trạc có một vùng không không gian rộng lớn bị mây mù che phủ, khiến ta mắc kẹt.
Ta không cảm nhận được kinh mạch của Tạ Trạc, cũng không biết phải làm sao để điều khiển cơ thể hắn.
Càng đừng nói đến giết hắn...
Ta có chút nóng vội bay qua bay lại, bên ngoài trời đã nhá nhem tối, Tạ Trạc sắp phát điên đi lấy Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không.
Ta không còn nhiều thời gian nữa.
Ta len lỏi tìm kiếm khắp mọi nơi.
Linh phách ta bị mắc kẹt ở không gian này, vậy linh phách Tạ Trạc thì sao? Liệu hắn có ở quanh đây không?
Nếu ta không thể điều khiển cơ thể Tạ Trạc để "tự sát", vậy thì ta phải tìm linh phách Tạ Trạc, đánh thức linh phách hắn, nói cho hắn toàn bộ sự việc, cũng xem như hoàn thành mục đích! Đường nào mà chẳng đến Tây Thiên!
Ta không ngừng tìm kiếm, đột nhiên phát hiện phía trước có sự chuyển động, trong màn sương mù phía xa xuất hiện một cột hắc khí phóng lên cao.
Có động tĩnh là có mục tiêu.
Ta lập tức bay qua đó!
Quả nhiên, linh phách Tạ Trạc đang ở đây!
Linh phách hắn giống như ta, đều mềm mềm, tròn tròn, chỉ khác là hiện tại linh phách chia hai nửa trắng đen hỗn độn, không ngừng xâm lấn lẫn nhau, hình dạng tương tự cá âm dương.
Ta chăm chú nhìn nó, như hoảng hốt thấy Tạ Trạc đang ôm đầu, liều mạng giãy giụa giữa không trung.
“Tạ Trạc!”
Ta vọt lên gọi tên hắn: "Hòa ly không quan trọng! Đừng để bị mê hoặc! Ta có cách giết Tà Thần! Hắn đến từ rừng Minh Kính! Chàng đưa hắn về rừng Minh Kính, trả hết tà khí về với núi sông! Tạ Trạc!..."
Tạ Trạc còn chưa lấy lại thần trí, ta đã bị một màn khói đen bao vây, hung hăng ném ra xa.
Ta khống chế linh phách dừng lại giữa không trung, thứ chắn trước mặt ta và linh phách nửa sáng nửa tối của Tạ Trạc là một linh phách đen như mực.
Là...
Tà Thần.
Hắn ẩn náu dưới tà khí trong cơ thể Tạ Trạc, tranh đấu triền miên cùng Tạ Trạc suốt mấy trăm năm, thế nên giờ này hắn có mặt trong không gian linh phách của Tạ Trạc cũng là điều dễ hiểu.
Càng có thể, không gian này chính là nơi bọn họ giao tranh mấy trăm năm qua.
Ta nhìn linh phách như ngọn lửa đen kia, trong lòng khó nén nỗi hận.
Ngọn lửa biến thành hình dạng Chử Liên, âm hiểm nhìn ta:
“Ngươi còn biết cả cái này?" Hắn cười, "Xem ra, đám Chủ Thần giấu ta khá nhiều chuyện đấy." Hắn bất ngờ đổi giọng, biến thành tia chớp đen phóng thẳng về phía ta: "Vậy càng không thể giữ ngươi lại!"
Động tác hắn cực nhanh khiến ta không khỏi hoảng sợ, mà ngay khi ta xuất hiện nỗi sợ, linh phách hắn càng lớn mạnh! Ta lập tức quát bảo bản thân phải bình tĩnh.
Không được sợ!
Giống như hồi ở Bất Tử thành Tạ Trạc luôn trấn an ta.
Không được sợ, không được sợ, phải đối mặt với hắn!
Ta là một linh phách đã tu luyện ngàn năm, còn Tà Thần hiện giờ chẳng qua chỉ là thứ vặt vãnh ngưng tụ từ tà khí trong cơ thể Tạ Trạc mà thôi.
Hắn không phải Tà Thần thực sự, hắn chỉ là một phân thân của Tà Thần, có chút sức mạnh của Tà Thần chống lưng.
Tạ Trạc có thể đấu với hắn mấy trăm năm, chẳng lẽ ta lại không thể!?
Chỉ cần trong lòng ta không sợ hãi, ta cũng có thể đối mặt với thứ đáng sợ nhất.
Ta nhìn chằm chằm vào hắn, ngay trước khi hắn đánh trúng ta, ta hấp thụ hồn lực trong không gian linh phách của Tạ Trạc, dồn thành một đạo ngân quang bắn thẳng về phía Tà Thần, trực tiếp xuyên thủng một lỗ trên ngực linh phách hắn!
Linh phách Tà Thần lập tức biến thành làn khói đen tan biến trước mặt ta.
Hắn không phải bất khả chiến bại.
Tạ Trạc từng chiến thắng hắn, chỉ là lần đó Tạ Trạc đã hy sinh, quả ngọt thắng lợi không thể giữ được...
Ngày hôm nay ta đến đây, là để chúng ta không giẫm lên vết xe đổ.
Ta nhìn linh phách Tà Thần bị đánh tan, sau khi bình tâm lại liền nhanh chóng bay đến chỗ Tạ Trạc, ta không thể dùng ngân quang đâm xuyên qua hắn như vừa làm với Tà Thần, nếu không bị đẩy đến đường cùng, tất nhiên ta không muốn giết hắn...
Ta đập mạnh vào linh phách hỗn độn bất kham của Tạ Trạc, ra sức đánh thức hắn:
“Chàng tỉnh táo lại cho lão nương! Không cần vì hòa ly mà đau khổ! Dẹp ngay trò trở về quá khứ diệt nhân duyên nhảm nhí đi! Diệt Tà Thần! Diệt Tà Thần mới đúng kìa, Tạ Trạc!"
Linh phách Tạ Trạc sau khi va chạm với ta thì lăn lông lốc như quả bóng.
Ta nhìn linh phách tròn vo hai màu đen trắng, nhất thời có chút thất thần.
Hình như ta yêu hắn phát điên rồi, đến lúc này mà ta vẫn còn tâm trạng cảm thán hình dạng linh phách của hắn thật mềm mại đáng yêu...
Giống như ngày hắn còn nhỏ, có một cái đuôi to và đôi tai lông xù.
Tim ta mềm nhũn, đợi Tạ Trạc lăn trở về, linh phách ta vươn ra những xúc tu nhỏ, bắt lấy linh phách hỗn loạn của hắn.
Như một cái nắm tay. Như một cái ôm.
Nháy mắt, ta cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, hoàn toàn giống như thời khắc linh phách tương giao...
Đúng lúc ấy, thanh âm như bóng đè lại lần nữa xuất hiện:
“Chư tiên thần phật đều không giết được ta, ngươi cho rằng ngươi có thể sao?”
Hắc khí xuất hiện sau lưng ta, một lần nữa ngưng tụ thành ngọn lửa đen.
Đồng thời, ta cũng phát hiện, nửa đen trong linh phách Tạ Trạc đã giảm bớt.
Tà Thần đang muốn mượn sức Tạ Trạc?
Ta cẩn thận đánh giá linh phách trước mặt.
Linh phách tuy hỗn độn, nhưng màu trắng rõ ràng vẫn chiếm đa số.
Sở dĩ Tạ Trạc đứng bên bờ vực mất đi lý trí nhưng vẫn chưa thực sự phát điên, nhất định là vì hắn vẫn giữ vững ý niệm cuối cùng.
Một khi đã như vậy.
Tà Thần còn có thể mượn sức Tạ Trạc, hà cớ gì ta lại không thể dùng chính Tạ Trạc để đuổi hắn ra khỏi cơ thể Tạ Trạc?
Tuy rằng... Chúng ta đánh nhau, cuối cùng đều sẽ tổn hại đến Tạ Trạc, nhưng...
Cũng ổn đó chứ?
Làm hắn suy yếu, còn tốt hơn phải giết hắn.
Đêm nay hắn làm gì còn sức dùng thần khí phá trời?
Nghĩ đến đây, ta bèn ôm lấy linh phách Tạ Trạc, nhanh chóng điều động sức mạnh trong cơ thể hắn.
Tà Thần thấy vậy nhưng không hề ngăn cản.
Ta vẫn dùng hồn lực của Tạ Trạc, thanh trừ toàn bộ tà khí có thể thanh trừ.
Trong không gian này, màu đen duy nhất còn tồn tại chính là một nửa linh phách của Tạ Trạc.
Ta không dám công kích linh phách Tạ Trạc nên chỉ có thể nghe Tà Thần nói vọng ra từ bên trong.
“Ngươi tưởng rằng thanh trừ hết chỗ tà khí kia là có thể cứu hắn ư? Chỉ cần linh phách hắn chưa được tẩy sạch, ta sẽ vĩnh viễn tồn tại cùng hắn. Tà khí bên ngoài cũng ngày một nhiều hơn."
Đúng vậy, ta chỉ có thể loại bỏ tà khí trong người Tạ Trạc, nhưng chân thân của Tà Thần vẫn ở bên ngoài.
Vẫn phải dựa vào Tạ Trạc.
Ta nhìn linh phách trước mặt.
Bên trong linh phách hình tròn, hai mảng trắng đen như dòng nước chảy xiết, dây dưa không dứt, Tạ Trạc... giờ này hắn đang thống khổ nhường nào.
Hắn hẳn cũng đang đấu tranh, không chịu đầu hàng...
Những xúc tu của ta lại lần nữa nhẹ nhàng vuốt ve linh phách hắn, sự mềm mại càng thêm rõ ràng.
Cảm giác kinh mạch tương thông như dòng điện chạy khắp linh phách ta.
Chớp mắt một cái, tứ chi xuất hiện trọng lực.
Mắt ta biến thành mắt Tạ Trạc, ta đã... hoàn toàn dung hòa với cơ thể hắn!
Hóa ra... muốn hòa hợp với cơ thể Tạ Trạc không chỉ cần đồng cảm với tâm trạng tuyệt vọng, không cam lòng hiện tại của hắn. Đó chỉ là "bài học nhập môn", muốn thực sự được hắn chấp nhận, còn phải thấu hiểu sự dịu dàng và nhân hậu sâu trong thâm tâm hắn.
Hắn...
Ta nhìn lòng bàn tay “của mình”, thô ráp, chai sạn, nhưng bên dưới sự cứng rắn ấy, mãi mãi là ấm áp cùng ôn nhu.
Giống như chính con người hắn vậy.
“Hay là..." Ta thấp giọng nỉ non, "Bắt đầu từ việc chặt đứt cánh tay này nhỉ."
Ta không điên.
Khi có được cơ thể này, ta biết, ta không xuống tay được nữa, ta chắc chắn không thể tự sát được.
Nhưng ta cũng không thể lấy được cơ thể mà không làm gì cả.
Ta dùng lý trí suy nghĩ.
Ta không biết ở những thời không khác, đã từng có bao nhiêu linh phách Phục Cửu Hạ đi được tới bước đường này của ta.
Các nàng có lẽ phần nhiều đã chết dưới tay Tà Thần từ trước. Ta đi được đến đây là do lựa chọn của bản thân, nhưng cũng không thể không kể đến cơ duyên xảo hợp.
Tỉ dụ như sau khi vuốt ve linh phách Tạ Trạc, được hắn chấp nhận, chiếm được quyền kiểm soát cơ thể hắn.
Ta không biết những linh phách Phục Cửu Hạ đến được bước này sẽ làm gì tiếp theo, càng không biết đâu là con đường có thể đi, đâu là con đường dẫn vào ngõ cụt.
Thứ duy nhất ta biết, là những chuyện ta đã từng trải qua.
Một con đường đã được thực tế chứng minh là sai lầm.
Đó là ——
Sau khi “ta” cắt dây tơ hồng hòa ly cùng Tạ Trạc ở điện Nguyệt Lão thì trở về phủ của Mông Mông, cùng nàng ngủ trên một chiếc giường. Đêm đến, bên ngoài truyền đến tiếng nổ lớn, "ta" chạy ra cửa liền trông thấy bầu trời trên đỉnh Côn Luân xuất hiện một lỗ thủng đen ngòm, trăng sao tựa hồ đều bị hút vào trong đó.
Chúng tiên nhân hoảng hốt đuổi tới. Khi ấy "ta" mới biết, Tạ Trạc phát điên, cướp Rìu Bàn Cổ.
“Ta” chạy tới đỉnh Côn Luân, một mình đi vào kết giới của Tạ Trạc, chứng kiến Tạ Trạc chơi đùa với Rìu Bàn Cổ - thần khí Côn Luân như món đồ chơi.
Cuối cùng hắn bổ ra thời không, “ta” muốn cướp lại rìu, thế nên mới cùng hắn trở về năm trăm năm trước.
Ta không biết những "ta" khác đã đi con đường nào, nhưng dù sao ta cũng biết, con đường "ta" ở thời không này đang đi là sai.
Như vậy, chỉ cần ta làm bất cứ điều gì khác với "con đường sai lầm" trong trí nhớ của ta, thì nhiều khả năng ta sẽ mở ra một ngã rẽ mới.
Đọc đầy đủ truyện chữ Hòa Ly, truyện full Hòa Ly thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hòa Ly