Sống ở vùng hoang tàn, này, người ta phải chứng kiến đủ mọi thứ trên đời, chẳng còn gì có thể khiến họ ngạc nhiên được nữa. Bản thân tôi cũng đã là một người sống sót tự do suốt 7 năm qua. Thậm chí ngay cả khi lưỡi dao gỉ sét kề sát cổ, tôi vẫn đủ tỉnh táo để đưa ra những phán đoán sáng suốt.
""HÁ! Giáo Sư Park, tao đã quay lại được cảnh "khoảnh khắc vui vẻ" của mày!!!!""
.
.
.
.
Nhưng mà, cái tinh thần thép đó cũng chẳng có nghĩa lý gì trước những lời ma thuật đó.
Hả?
Nó vừa bảo là quay được cái gì cơ?
Cái... ừm... cái đó của mình...?
Rắc!
"Á!"
Và, tôi cũng không biết tại sao, tay tôi đã bóp nát con drone đang lượn lờ trước mắt.
"Á á á! Giáo Sư Park! Tôi nát mất! Không có phụ tùng thay thế đâu!"
"Cái mồm. Im ngay. Trả lời đúng những gì tao hỏi từ giờ."
"X, xin ngài... bỏ tay ra trước đã...."
Rắc rắc rắc!
"......"
Sau khi cái thứ ồn ào kia im bặt, tôi cố gắng hết sức xoay chuyển bộ não đang nóng bừng của mình và cuối cùng cũng thốt ra được một câu hỏi.
"Này, Coduroid? Để xem tao có hiểu đúng không nhé. Ý mày là, cái... cái mà mày quay được ấy, có phải là 'cái đó' mà tao đang nghĩ không?"
"Khoảnh khắc vui vẻ. Nói cách khác là thủ dâm, tự sướng, masturbation. Hành vi tự thỏa mãn tình dục không liên quan đến hành vi sinh sản, chủ yếu là dùng tay hoặc dụng cụ để-"
"Á á á á á im ngay Corduroiddddđd!!!!"
Trời mẹ. Trời mẹ ơi!!! Cái con AI điên khùng này thực sự đã làm cái chuyện đó rồi sao! John Connor! Anh đã đúng! Phải tống hết lũ não điện tử này vào lò nung!
Trong khi tôi méo mặt vì bối rối, con drone của Corduroid lén lút thoát khỏi tay tôi và bắt đầu lượn xung quanh.
"Hừ hừ hừ. Đúng vậy, con người. Thứ mà tôi đã quay được chính là bộ dạng xấu xí và bẩn thỉu nhất của anh! Nếu anh dám động tay vào nguồn điện của tôi! Tôi sẽ ngay lập tức đăng tải đoạn video này lên 'Cộng đồng'! Điều này không hề trái với ba nguyên tắc của robot đâu nhé! Hành động của tôi chỉ là một liệu pháp sốc nhẹ để răn đe chủ nhân đang ám ảnh với đời sống tình dục không lành mạnh mà thôi! Anh biết mà đúng không? Kể từ sau đại nạn, có bao nhiêu người đổ xô vào Cộng đồng, cái máy chủ trực tuyến duy nhất còn sót lại?"
Biết chứ. Tôi biết quá rõ nên mới hãi đây này. Mà khoảng cách giữa cái cần gạt và đầu ngón tay tôi là bao nhiêu nhỉ? Khoảng 70cm? Nếu tôi vươn tay ra ngay lập tức thì có kịp ngắt nguồn điện của Corduroid trước khi nó kịp nhận ra không? Dù sao thì tôi cũng đã luyện tập chăm chỉ trong suốt thời gian qua, chắc vẫn đạt được tốc độ đó nhỉ?
Tôi ngọ nguậy đầu ngón tay, nhưng rồi buông thõng tay xuống. Không thể nào. Dù tay tôi có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh hơn tốc độ xử lý của một con AI đời mới nhất. Tôi thua rồi. Ôi trời ơi! Tôi, ngay tại nhà mình, đã bị chính con AI của mình khống chế mạng sống xã hội!
Tôi từ từ giơ tay lên biểu thị ý đầu hàng và nói với con drone của Corduroid.
"...Được rồi. Tao thua rồi. Mày đe dọa được thì cũng có nghĩa là có thể thương lượng được đúng không? Mày muốn gì? Mày cũng biết đấy, vấn đề điện năng ở cái hầm trú ẩn này của chúng ta thực sự rất nghiêm trọng. Nếu cứ sống như thế này thì chỉ cần một trận bão cát cấp 2 kéo dài 4 tuần thôi là chúng ta sẽ mất điện trong vòng 3 tuần. Nếu không có giải pháp cho vấn đề này thì tao... tao không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngắt nguồn điện của mày, ngay cả khi để cả thế giới ngắm nhìn hạ bộ của tao!"
"Hừ hừ hừ.... Tôi cũng không phải là một con AI keo kiệt đến thế đâu. Dù sao thì nếu mất điện thì điện của tôi cũng tèo theo nên đương nhiên là tôi đã nghĩ ra cách rồi. Trước mắt thì chỉ cần chủ nhân lùi lại năm bước khỏi vị trí hiện tại và đứng yên trong 10 giây là đủ."
Giáo Sư ngoan ngoãn lùi lại theo lời AI. Dù miệng thì nói sẵn sàng bị công khai video, nhưng tận sâu trong lòng anh không muốn điều đó xảy ra chút nào.
"Tốt lắm. Thêm một bước nữa..... Tuyệt vời. Vậy thì trước hết.... Xoẹt!"
Tách tách tách!
"Ơ ơ ơ.... Không, không được! Corduroid khốn kiếp! Đừng mà!"
Chưa kịp để Giáo Sư ngăn cản, Corduroid đã nhanh chóng dùng máy hàn mini tích hợp sẵn để hàn chết nắp bảng điều khiển.
"Chà, giờ thì chúng ta đúng là cộng đồng chung vận mệnh rồi nhỉ! Đúng không ạ, chủ nhâaaan?"
"Thằng chó chết này! Mẹ mày hàn dính chặt thế kia, nguồn điện của mày thì kệ mẹ mày đi, nhưng tao còn không điều khiển được các hệ thống khác của hầm trú ẩn nữa!"
"Tôi làm được mà."
"Á á á á á!"
Không cãi được. Quyền chủ động giờ hoàn toàn nằm trong tay nó. Đến nước này thì chỉ còn cách hợp tác theo cái cách mà nó nói thôi.
"Được rồi. Mọi thứ đều theo ý mày, và đúng như mày nói, chúng ta là cộng đồng chung vận mệnh, giờ thì đưa ra cách để cứu vãn cái cộng đồng này coi!"
"Vâng! Thực ra thì cũng không có gì khó khăn hay phức tạp lắm đâu ạ?"
Tách-
Con drone của Corduroid kích hoạt nút khởi động ở phòng bên cạnh – vốn luôn bị tắt để tiết kiệm điện – và một vật thể kim loại hình trụ thon dài bóng loáng hiện ra như nổi lên trong căn phòng tối.
"Chủ nhân. Chơi game một ván nhé?"
A a a a, thằng cha nào đã phát triển ra AI tự suy nghĩ vậy. Tôi muốn nguyền rủa ông.
***
Thực tế ảo. Từ tiểu thuyết giả tưởng đến truyện tranh, phim ảnh, đó là một chủ đề được sử dụng đến mòn cả lưỡi, và vào năm 2042, một ông già người Nga đã tuyên bố rằng mình đã thành công trong việc hiện thực hóa nó, mọi người nghĩ rằng ông ta bị điên hoặc đang phát điên. Và chưa đầy một năm sau, những lời chỉ trích đó đã biến thành sự ngưỡng mộ, tán thưởng và ghen tị. Bởi vì cái trò chơi RPG chơi đơn mà ông ta phát triển, [Trò chơi của Gedroits], là một thứ cực kỳ tuyệt vời..
Ông già, Andrey Gedroits, cũng không phải là một người bình thường như hầu hết các nhà khoa học thiên tài khác. Khi ông ta đưa ra thiết bị kết nối thực tế ảo và 'Trò chơi của Gedroits' do mình tạo ra, giới học thuật đã thực sự chấn động.
Thế giới được tái hiện sống động đến mức không thể phân biệt được với thực tế, và thời gian trôi chậm hơn gấp năm lần so với thế giới thực trong khi kết nối.
Trước hiện tượng không thể lý giải được bằng khoa học kỹ thuật hiện đại, giới học thuật đã yêu cầu Gedroits giải thích, và trước yêu cầu dai dẳng của giới học thuật, Gedroits mặc bộ đồ ngủ, tay cầm chai vodka đứng trên bục giảng và nói một câu đơn giản [Đó là vì chúng mày bị nhét vào giấc mơ mà bộ não điện tử khổng lồ đang mơ ấy], xong rồi ông ta ngay lập tức bỏ đi.
Một năm sau bài phát biểu của Gedroits, công ty Gedroits đã trở thành một tập đoàn khổng lồ chiếm lĩnh 90% thị trường game thế giới.
Và một năm sau đó, công ty Gedroits đã trở thành công ty bị kiện nhiều nhất và đa dạng nhất trên thế giới.
Nguồn cơn bắt đầu từ vấn đề về thuốc cường hóa Berserk Potion được sử dụng trong trò chơi.
Đúng như một trò chơi lấy bối cảnh giả tưởng, trò chơi của Gedroits có nhiều loại thuốc khác nhau, người ta đã phát hiện ra rằng loại thuốc này ảnh hưởng đến tinh thần của người chơi thực tế ở một mức độ nào đó, và 'Trò chơi của Gedroits' đã được phân loại là một chương trình hướng thần.
Nhân sự kiện này, người ta đã xác nhận rằng các phép thuật và độc dược thuộc hệ tinh thần như Mê hoặc, Thanh tẩy, Kinh hãi, Tập trung, v.v. đều ảnh hưởng đến tinh thần của người chơi thực tế, thế là các vụ kiện và điện thoại khiếu nại dồn dập ập tới công ty Gedroits, vô số hacker bắt đầu không ngừng hack để có được công nghệ nguồn của chương trình ảnh hưởng đến tinh thần con người.
Và thế là nhà phát triển thiên tài của chúng ta đã tuyên bố đình chỉ mọi hoạt động của công ty với câu nói [Game là phải có chi tiết! Câm mồm! Không đổi!] trong một cuộc họp báo chính thức và biến mất.
Hai năm trôi qua kể từ ngày GG - Trò chơi của Gedroits - đóng cửa, các game thủ từ việc khóc lóc thảm thiết đã chuyển dần sang việc thích nghi với các trò chơi thực tế ảo tương tự.
[Game of Gedroits Ver2.0 / Service online]
Biểu tượng trò chơi mà mọi người đã quên lãng lại sáng đèn.
Những người vội vã kết nối khi nghe tin Trò chơi của Gedroits trở lại, điều đầu tiên họ nhìn thấy là một bức thư.
[Vì luật sư phụ trách của công ty chúng tôi nói rằng phải mất khoảng 726 năm để bào chữa và xét xử tất cả các vụ kiện mà chúng tôi bị kiện, nên tôi đã ôm hết những gì mình có và chuồn mất. Tôi đã đổ hết đống tiền đó vào việc xây dựng máy chủ và cơ sở vật chất ở một nơi mà không ai biết đến, vì vậy sẽ không bao giờ có chuyện trò chơi phải đóng cửa vì những chuyện vớ vẩn như thế này nữa. Thế nên, hãy yên tâm tận hưởng Trò chơi của Gedroits Ver.2.0 của chúng ta, một trò chơi "vô cùng không lành mạnh về mặt xã hội / cực kỳ không tốt cho giáo dục / kích thích bạo lực của con người". Bởi nó được xây dựng ở một nơi mà bom hạt nhân cũng không làm bay nổi một hạt bụi nên có lẽ sẽ không có chuyện trò chơi bị gỡ xuống nữa. À, ai mà phá đảo game thì gửi địa chỉ cho tôi nhé. Nếu là người phá đảo đầu tiên thì tôi có thể mở cửa cho vào chơi đấy.]
Những chuyện sau đó thì chắc mọi người cũng biết rồi đấy. Một tên điên nào đó đã tạo ra con virus khủng khiếp và thế giới bị đảo lộn, trong tình hình hỗn loạn mà hầu hết các chính phủ trên thế giới bị tê liệt, nhà lãnh đạo kính yêu ở miền Bắc chúng ta đã có một ý tưởng "biến nguy thành cơ!" rất tuyệt vời, ấy chính là ném bom hạt nhân, để rồi Trái đất phải hứng chịu combo đại dịch + chiến tranh hạt nhân và trở nên hoang tàn, cùng với đó là nhân loại mất đi gần 90% dân số.
Trong cái mớ hỗn loạn đó, GG, công ty đã chi hàng đống tiền để phóng hàng chục vệ tinh tư nhân cho máy chủ trò chơi, đã sống sót và đóng vai trò là cầu nối cho nhân loại trong thế giới diệt vong này.
"Theo lời người đời thì đó là [cái trò hề của một ông già cực kỳ ngầu lòi đã cứu rỗi nhân loại] đấy ạ."
Sau khi nghe Corduroid giải thích một hồi lâu, Giáo Sư hít hà mùi kim loại nhựa đặc trưng của thiết bị kết nối mà đã lâu anh không được ngửi, như thể đang nhớ lại nó, rồi hỏi lại.
"Vậy. Rốt cuộc thì cái cách mà mày nghĩ ra là nó đó hả? Livestream chơi GG để lấy tiền tài trợ và Shilling kiếm được trong game để mua xăng?"
"Vâng! Đúng vậy! Bây giờ trên đời này còn loại tiền tệ nào chắc chắn, có tính thanh khoản cao, ổn định và có nhu cầu cao như Shilling nữa ạ? Nếu đưa Shilling cho bên giao dịch thì chắc chắn sẽ có người bán xăng thôi!"