"Cái này, nghĩ đi nghĩ lại thì cái chỗ kia, cái, cái... vừa mới đi qua ấy...."

"Siêu thị?"

"Đúng! Siêu thị! Tóm lại, tốt nhất là nên hớt được chút gì ở đó rồi rút lui, đúng không?"

"Tsk tsk, Vex, không phải thế."

Đi qua cái siêu thị bị đám nhặt rác chiếm đóng để xuống tầng hầm 2, Giáo Sư và Vex đang đu dây thang máy xuống.

"Rõ ràng mày đã nói rồi mà, đây là cơ hội 'ngàn vàng'."

"Thì... đúng không?"

"Vậy nắm bắt được cơ hội 'ngàn vàng' rồi, kiếm được khoảng mười, mười lăm vàng thôi thì có lỗ không? Có không?"

"Ừm... dù sao cũng có được, vậy là lời?"

"Không phải! Trên đời này vẫn còn có thứ gọi là chi phí cơ hội nữa đấy thằng nhãi!"

"Á! Hepburn! Đừng đẩy tao! Tao rớt mất!"

Tôi ở trên lấy đà đạp chân vào vai Vex, nó bắt đầu rên rỉ. Giáo Sư ước lượng khoảng cách giữa mình và cái cửa thang máy đang mở. Có vẻ đủ.

"Rớt cái gì mà rớt. Hôm qua tao vừa thấy mày bay lượn bằng dây điện xong. Đừng làm bộ làm tịch, đỡ tao một chút coi. Tao nhảy qua kia."

"Á! Cửa! Mở rồi kìa! Cứ lấy đà nhảy qua là được chứ gì! Vươn tay ra là tới rồi! Nắm lấy cái mép rồi trèo lên là xong!"

"Xí! Nghe lời anh mày đi. Nắm chắc dây vào!"

"Cái thằng này, chỉ cần đến lúc nó cần thì- Ái!"

Giáo Sư đạp mạnh vào vai Vex, đáp xuống một chỗ khá xa cửa thang máy với tư thế đẹp mắt.

"Còn thừa chán!"

"Hứ hứ, Phật dạy, người khôn chỉ trăng, kẻ dại chỉ ngón tay. Thấy chưa, thấy chưa. Tao biết ngay mà."

Giáo Sư rút con dao rựa ra, bật đèn pin soi đường, cẩn thận tiến đến cửa thang máy đang mở.

"Ê Vex."

"Đợi chút! Qua đây rồi đỡ tao! Ngay!"

"Không, cứ đứng đó nhìn tao."

Giáo Sư chiếu đèn pin xuống gần sàn, có một sợi dây bẫy mỏng phản chiếu dưới ánh đèn.

"Bẫy chết người đấy. Nếu cứ nhảy xuống thì cả hai chúng ta sẽ thành giẻ rách."

"!"

"Ừm.... Thường thì người ta đặt cả bẫy áp lực và bẫy nhả áp lực, chắc thằng này vội nên chỉ đặt một cái bẫy áp lực. Tháo ra cũng dễ thôi.”

Bẫy áp lực là loại giật là nổ, bẫy nhả áp lực là loại cắt là nổ, có cả hai thì phiền phức, nhưng nếu chỉ có một loại thì tháo gỡ không khó lắm. Cứ theo dây tìm đến quả bom ở cuối, rồi tháo cái dây bẫy nối với cò là xong. Quả bom là loại bom lon thường thấy ở vùng hoang tàn, làm từ lon kim loại nhét thuốc súng, thủy tinh và mảnh kim loại.

'Cái này còn dùng cả chốt và tay cầm an toàn của lựu đạn để điều chỉnh thời điểm nổ, thuộc loại khá xịn đấy. Chắc là tháo từ quả lựu đạn xịt nào đó ra mà làm.'

"Ừm, xem ra chuyến này cũng không tệ nhỉ? Một quả bom lon với một chút dây bẫy."

Bụp-

Vex lấy đà nhẹ nhàng nhảy qua, nhìn chỗ có dây bẫy rồi thán phục.

"Wow, nếu mà nhảy xuống thì đầu gối kẹt ở đó luôn."

"Dùng cả thuốc nổ xịn để làm thì đương nhiên phải làm cho ra hồn chứ."

"Ngoài kia đánh nhau đổ máu hàng ngày mà khó thấy được cái này."

"Bởi vì lỗ vốn chứ sao. Chỗ ẩn nấp bắn tỉa ở khu 45 đầy ra, thay vì đặt cái này rồi ngồi chờ địch đến thì thà tìm chỗ bắn tỉa không ngon hơn à. Mà đa số cũng chẳng có nguyên liệu để làm cái loại bom rẻ tiền này."

Nhưng ở đây thì khác. Chật hẹp, tối tăm, đường xuống dưới lại hạn chế. Đặt cái bẫy này thì cực kỳ hiệu quả.

'Và lại còn có thằng nhặt rác biết điều đó và thực hiện được nữa chứ.'

"Vex, chuẩn tinh thần di."

"Tao đã căng từ lúc bước vào đây rồi."

"Không phải thế, ý tao là căng đến mức cảm giác như sắp chết đến nơi ấy."

Bởi vì những thằng ở phía trước, xem ra là dân chuyên hàng thật.

Giáo Sư nhớ lại trận chiến đường phố kinh hoàng năm xưa, rồi tắt đèn pin.

***

Tí tách- Tí tách-

Tiếng nước rỉ xuống từ vết nứt trên trần nhà.

'Nước ngầm à..... Không biết là trước khi chúng ta vào đã như thế, hay là tại chúng ta vào nó mới bị vậy nữa, nhưng cái tòa nhà này chắc không trụ được lâu đâu.'

Đi sâu vào bên trong một chút thì thấy một căn phòng lớn bày đầy bàn tròn.

"Đây là.... hình như là nhà ăn thì phải?"

"Ừ. Trông có vẻ vậy. Nhìn này, nĩa với dao."

Giáo Sư lau vội những vết bẩn trên bộ đồ ăn vào quần áo, rồi nhét vào túi. Thép không gỉ là kim loại quý, đương nhiên sẽ bán được giá cao.

"Mà này, ở đây nhìn khá rõ nhỉ? Dù đã quen với bóng tối rồi nhưng nếu không có ánh sáng thì vẫn không nhìn thấy được đúng không?"

"Vậy là có ánh sáng đấy. Tao từng thấy một lần ở Underdome rồi. Kiểu như một cơ sở chuyển ánh sáng mặt trời từ trên mặt đất xuống dưới lòng đất."

"Hepburn, mày từng đến Underdome rồi à?"

"....Tình cờ thôi."

Hai người im lặng quan sát xung quanh. Đầy rẫy dấu vết của kẻ địch đã đi qua và xác chết của biến dị. Và....

"Grào-"

"Ư ư ư-"

"Ư. Cái này thì hơi..."

"Ừm. Xem ra cư dân ở đây sống không được hạnh phúc cho lắm."

Nhìn con biến dị bị treo trên móc ở một nơi trông như bếp, cả hai đều nuốt khan. Nhìn vết thủng thì có vẻ như nó không phải bị móc gần đây mà là chết trong khi bị móc rồi biến dị.

"Cái này.... có vẻ là cái đó đúng không?"

"Có lẽ. Hầm trú ẩn quy mô thế này chắc được xây dựng để tự cung tự cấp lương thực.... Chắc là thiếu thịt?"

"Haiz, chẳng lẽ là một kiểu nghi lễ? Ngoài kia cũng có nhiều loại người như vậy mà."

"Hoặc có lẽ đám nhà giàu ở đây thấy thiếu trò giải trí."

Dù sao thì kiểu gì cũng đã có chuyện kinh khủng xảy ra.

Giáo Sư quan sát con biến dị đang giãy giụa trên móc.

'Bị cắt mất tay, chân và hàm rồi. Đây là cách đối phó với biến dị khi không có thời gian đốt xác - thứ gần như bất tử... Nhưng cần gì phải móc lên như thế khi chúng không còn nguy hiểm gì nữa? Đến cả cổ tay, cổ chân và hàm đều bị súng bắn nát.’

Chắc là một trong hai. Hoặc là những kẻ cẩn thận đến mức phải vô hiệu hóa hoàn toàn cả những con biến dị không còn khả năng di chuyển, hoặc là những tên nhặt rác bình thường thích nã đạn chì vào bất cứ thứ gì còn sống. Dù là loại nào thì phải khẳng định một điều rằng chúng không ngại tốn đạn.

"Dựa trên bẫy và dấu chân thì có vẻ đông người, đạn dược lại dồi dào nữa chứ.... Vex, mày có vũ khí gì?"

"Một con dao rựa, ba con dao găm ném, một quả lựu đạn gây choáng, một khẩu súng lục nạp đạn từ trước với năm viên đạn."

"Hả, súng nạp đạn từ trước? Mày kiếm đâu ra cái thứ đó vậy? Tầm bắn hiệu quả của nó được mười mét không?"

"Tao tự chế đấy chứ sao. Lúc khẩn cấp thì vẫn dùng được."

"Lúc khẩn cấp là lúc mày cần nhanh chóng tự sát đó hả?"

'Xem ra Vex không có vũ khí tầm xa.'

Giáo Sư nghĩ đến hai mươi tư viên đạn shotgun trong áo gi-lê của mình. Dù sao nếu giao chiến trực diện thì mình cũng vào yếu thế hơn, tôi định bụng cố gắng tránh giao chiến hết mức có thể, nhưng nhìn những dấu vết ngày càng nhiều và tiếng nổ vọng lại từ xa thì có vẻ rất khó để tránh khỏi hoàn toàn.

'Vậy thì phải tiêu diệt từng tên một.'

"Vex, lúc nãy mày bảo có dao găm ném đúng không? Dùng được không?"

"Được chứ. Cái đó tiện hơn nhiều. Với tao thì dùng nó để giết người còn hơn dùng súng."

Ừ nhỉ. Với cái thân pháp đó thì cậu ta chuyên về ám sát hơn là đánh trực diện.

Ầm-!

Tiếng nổ vang vọng khắp hành lang, gây ra tiếng ù khó chịu trong tai. Lần này gần hơn nhiều.

"....Bọn nó đuổi kịp rồi."

"Sao, lần này cũng tránh à?"

"....Không. Bọn nó dùng nhiều thuốc nổ như vậy có nghĩa là đang đối phó với biến dị. Lặng lẽ tiếp cận từ phía sau bọn nó, cứ đứng xem bọn nó đánh nhau hăng say thay cho mình, rồi đợi đến khi có lối đi thì cứ thế-"

Soạt-

Giáo Sư làm động tác cắt cổ, Vex thích thú đáp lại.

"Khục khục! Cái đó đúng gu tao đấy!"

Vex có vẻ khoái chí với ý định ăn không ngồi rồi.

***

Năm phút sau.

Ảo tưởng tươi đẹp của Vex và Giáo Sư tan vỡ trong nháy mắt.

"Grào grào-!!"

"Ư ư ư! A a a!!!"

"Vex! Vex! Lùi lại!"

"Chết tiệt! Cái quái gì thế này! Lúc nãy rõ ràng chỉ có mấy con rác rưởi thôi mà!"

Ầm!

Két!

"Mười hai viên! Vừa lùi vừa bắn! Kiểu gì cũng không giết hết được bọn này!"

"Á á á!!!! Khốn kiếp!"

Khả năng ẩn nấp của cả hai đều rất tốt. Bước chân của Vex hoàn toàn không gây ra tiếng động, còn tôi thì cũng khá tự tin vào khả năng di chuyển im lặng của mình.

Biến cố xảy ra vào lúc ánh lửa thuốc súng lóe lên ở đằng xa.

Lạo xạo-

"!"

"!!!"

Mảnh thủy tinh vỡ. Vì sợ bị những kẻ bên kia phát hiện nên chúng tôi đã tắt đèn pin rồi di chuyển, không có thời gian để ý đến những mảnh vỡ nhỏ dưới chân.

Tạch tạch-

"[Lùi / Lùi]"

"[Phía trước / địch]"

Theo tín hiệu của Vex, tôi nhìn về phía trước và thấy một con biến dị đang lảng vảng, và khi nó nghe thấy tiếng động thì nó bắt đầu tiến lại về phía này.

Lạo xạo- Lạo xạo-

"!"

"!!!"

Khi nó bắt đầu di chuyển, mỗi một bước đi đều vang lên vì những mảnh vỡ thủy tinh nằm bên dưới.

"[Phía trước / Mảnh vỡ / Toàn bộ]"

"[Bẫy / Bẫy / Bẫy / Bẫy]"

"[Chạy trốn / Rút lui / Địch / Tiếp viện]"

"Ôi mẹ kiếp! Nói bằng lời đi! Dù sao cũng bị lộ rồi!"

"Hepburn! Bẫy!"

"Tao biết rồi!"

'Mảnh vỡ thủy tinh thì có thể có, nhưng mảnh vỡ thủy tinh lấp đầy cả một lối đi thế này thì bất thường quá! Ai đó cố tình tạo ra để dụ lũ biến dị!'

Lộc cộc leng keng! Ầm!

Như để chứng minh suy nghĩ của Giáo Sư, từ phía lũ biến dị đang kéo đến, tiếng động như ai đó gõ vào lon rỗng vang lên.

"Chết tiệt! Trong số mấy thằng đi trước cũng có thằng đầu óc không tồi đấy chứ!"

Bọn này khôn thật. Chúng chỉ cần đập vỡ mấy cái ly chén kiếm được ở nhà ăn, rồi buộc lon vào dây bẫy treo ngang tầm vai để mà tiến tới. Như vậy thì khi con biến dị nào đi ngang qua chạm vào lon và thủy tinh, chúng sẽ gây ra tiếng động, và tiếng động đó sẽ thu hút những con biến dị khác xung quanh. Thế là một hàng rào biến dị bằng cách sử dụng bẫy báo động đã hoàn thành.

'Tiếng chuông báo động chắc đã nhỏ dần khi lũ biến dị tụ tập đông đến mức khó di chuyển. Trong tình huống đó, chúng ta lại gây ra tiếng động. Ngay bên ngoài cái khu vực tập trung đó!'

"Chết tiệt! Vex! Phải thoát khỏi đây!"

"Hepburn! Phía sau cũng bị chặn rồi!"

"Khốn kiếp! Chúng nó cũng làm cái trò đó ở lối tắt à! Bọn nó nghe thấy tiếng động nên kéo đến rồi!"

Tình thế trước sau đều bị chặn. Bây giờ chỉ còn không gian khuất sau cánh cửa phía bên kia hành lang, nơi có tiếng súng và tiếng nổ vang lên.

'Nổ đùng đùng thế kia thì chắc là một không gian khá lớn. Kiểu gì cũng dễ đối phó hơn cái hành lang chật hẹp đầy biến dị này!'

Giáo Sư bóp cò khẩu shotgun tự chế mà nãy giờ anh cố gắng giữ gìn.

Ầm!

Két-

"Hai mươi ba! Vex! Mở đường!"

"Không được! Nhìn sơ qua cũng hơn một trăm con!"

"Không phải tất cả! Cái cửa kia! Đi đến chỗ mấy thằng kia đang đánh nhau!"

"Hả? Chỗ đó có bọn nó rồi mà? Bọn nó có tôn trọng địa bàn của mình không?"

"Bọn nó đánh nhau từ nãy rồi! Chẳng còn thời gian mà để ý trước sau đâu!"

Ầm!

Khẩu shotgun tự chế vội vã phun lửa, đẩy lùi được hai ba con biến dị. Vốn dĩ vì thiếu nguyên liệu nên nó chỉ được xài với mục đích gây choáng hơn là sát thương. Đạn dược cũng vậy, hỏa lực cũng vậy, hoàn toàn không đủ để đối phó với số lượng biến dị đông đảo này.

"Không có thời gian đâu! Ở lại đây kiểu gì cũng chết!"

"Ư ư ư.... Chết tiệt! Tao đã bảo là cứ cướp cái siêu thị rồi đi cho xong mà! Tao đã bảo rồi!"

"Á, nhìn phía trước! Phía trước! Nhìn phía trước kìa!"

"Grào grào!!!"

"U oa a á!"

.

.

.

.

Ầm-

"Mười một viên!"

Thế là tình hình mới đến nước này.

"Cửa! Là cửa! Mở được rồi! Với cái số lượng biến dị kia!"

Ầm!

Két-!

"Mười! Có thời gian để kêu ca mà còn không biết đường vào à!"

"Bị khóa rồi!"

"Phá nó raaaaa!!"

Rầm!

Giáo Sư dùng shotgun đẩy lùi lũ biến dị rồi đá mạnh mấy phát vào cửa lớn, có lẽ vì ẩm ướt lâu ngày nên cửa vỡ tan tành, một không gian thoáng đãng hiện ra.

Ầm ầm-!

"Ư!"

Vừa mở cửa ra, một luồng nhiệt nóng rực phả vào mặt khiến Giáo Sư khẽ rụt người lại.

"Grào!! Gu gừ ư ư ư!!!"

"Hepburn, đừng có ngẩn người!"

"Tao biết rồi mà! Chỉ là... hình như có thằng điên hơn tâo nghĩ!"

Có lẽ ban đầu nơi này được thiết kế cho các sự kiện hoặc buổi tụ họp, chính là một quảng trường lớn với trần nhà cao, nhưng giờ thì trông chẳng khác gì một chiến trường. Dấu vết của mảnh vỡ, thuốc nổ vương vãi khắp nơi, lửa thì cháy sáng như ban ngày, xác chết biến dị thì đầy rẫy, bị nổ và cháy rụi.

Đoàng-!

"Kia rồi! Kia có người!"

"Mấy người!"

"Một người!"

Giáo Sư hơi ngạc nhiên vì chỉ có một người, nhưng rồi anh ngừng suy nghĩ và bắt đầu chạy về phía đó. Lũ biến dị kẹt cứng ở khe cửa bắt đầu lách ra từng con một, chẳng mấy chốc sẽ ồ ạt tràn vào.

Giáo Sư vừa chạy vừa quan sát người ở phía đối diện.

'Vóc dáng to lớn, khỏe mạnh thật. Hai tay hai khẩu shotgun. Nhưng hình như quần áo và trang bị quá tốt so với một tên nhặt rác thì phải? Xung quanh cũng không thấy xác người. Chẳng lẽ một mình hắn gây ra cái đống lộn xộn này?'

Vừa chạy về phía hắn vừa không ngừng đánh giá xem là địch hay ta, một thứ quen thuộc lọt vào mắt Giáo Sư.

"Ơ."

"Ơ?"

"Vex, mày biết thằng đó không?"

"Ừ. Không chắc lắm, nhưng giống giống lời đồn. Còn mày, Hepburn?"

"....Không hẳn là quen, nhưng gọi thì chắc bên kia hiểu."

"Người quen à? Vậy là đồng minh rồi!"

"Không, không hẳn là vậy...."

Lúc đó, bên kia cũng nhận ra hai người đang chạy tới, bắt đầu xoay nòng súng về phía này.

"Làm gì đấy! Đừng gọi! Ở chiến trường rồi tầm nhìn hạn chế thế này mà cứ xông vào không phân biệt địch ta là ăn đạn đấy!"

"Không, tại... kệ đi."

Giáo Sư chăm chú nhìn khẩu shotgun đang từ từ hướng về phía họ, hét lớn.

"Ê ê ê! 'Doomgay'! Thằng gửi bán ở Marketplace kia! Giao dịch trực tiếp!"

Giật mình!

"Bốn trăm hai mươi nghìn shilling! Khẩu shotgun nòng đôi cổ điển đúng không!"

Ầm!

Khẩu shotgun mà gã đàn ông cầm ở tay phải phun lửa, một con biến dị đang tiến đến sau lưng Giáo Sư bị thổi bay.

'Nòng súng SxS (song song nòng ngang) với hai cò, báng gỗ, lại còn cả vết trầy xước nữa! Chắc chắn rồi. Chính là khẩu súng trong danh sách mua hàng mà Corduroid cho mình xem!'

Không thể nào nhìn nhầm được. Tôi đã nhớ như in để đề phòng bị lừa nếu có giao dịch.

Gã đàn ông cầm súng khựng lại một lúc, rồi bật cười ha hả.

"Khừ khừ! Cái gì đây, lại có thằng nhặt rác tạp nham nào đó muốn tìm đến cái chết với tao à?"

"He, Hepburn, cái, cái đó!"

"Chết tiệt! Nằm xuống!!"

Keng-

Ầm ầm ầm!!!!

Cùng với tiếng động như tòa nhà sụp đổ, gã đàn ông hất tung đám biến dị cùng với cái lỗ thủng phía trước, đứng giữa làn khói lửa hoành tráng, nghiêng mũ chào một cách nhẹ nhàng.

"Thất lễ quá mức rồi! Lại còn để khách hàng tự tìm đến tận nơi thế này! Ha ha ha ha!"

"Cái hàm giả kia, cái trò điên rồ đó...."

"Vex, mày biết gì về thằng đó không?"

"Sống ở khu 40 mà không biết nó mới là lạ. Thằng đó chính là 'Thương nhân gia vị' đó! 'Metal Jaw' Ian!"

"Richtig!" (Tiếng Đức: Đúng!)

Vừa ngân nga như đang dạo chơi vừa bước xuống cầu thang, gã đàn ông nắm lấy tay Giáo Sư đang ngã nhào vì dư chấn của vụ nổ, kéo anh đứng dậy, nói.

"Vậy, quý khách có chuyện gì mà không đến điểm hẹn đã hứa, lại tìm đến tận cái tên lái buôn hèn mọn Metal Jaw này vậy?"

Có lẽ cả cái xương hàm của hắn ta đã bị bay màu,

nụ cười lộ ra hàm răng cũng toàn là kim loại. Hắn ta nhếch mép cười, vừa giơ cặp kính râm đen lên, nụ cười kết hợp với hàm giả làm bằng kim loại bất động tạo nên bầu không khí vô cùng quái dị.

"T, tôi đến để trả hàng...."

".....Mày, đồ rác rưởi?"

Két-!

Nhìn vẻ mặt cau có của hắn, có lẽ tôi nên rút lại suy nghĩ vừa rồi. Cái nụ cười lúc nãy so với bây giờ chẳng khác gì thiên thần.