Lynn đã chán sống từ lâu lắm rồi!
Cảm nhận được họng súng lạnh lẽo gí lên trán, nội tâm cậu vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn hơi buồn cười.
Đến thế giới khác vốn dĩ là chuyện tốt, có hệ thống đi kèm lại càng như dệt hoa trên gấm. Nhưng khi cả hai điều này cùng lúc xuất hiện trên người Lynn thì một chuyện tốt đẹp biết mấy lại trở thành “mồ chôn hoàn hảo” đúng nghĩa.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi cậu đến thế giới này. Hiện tại, cậu có lý do để nghi ngờ ngay từ đầu cái hệ thống chết tiệt này đã bám lấy cậu với mục đích “muốn hành chết ký chủ”.
[Họ tên nhân vật: Carola Boyle.]
[Cấp độ cốt truyện: C.]
[Mức độ sai lệch cốt truyện: 0,00%.]
Nhìn mấy dòng chữ lơ lửng trên đỉnh đầu Carola - người đang giả vờ khóc lóc bên cạnh, Lynn hơi bất đắc dĩ. Quả nhiên cô gái này cũng không thỏa mãn điều kiện.
Nghĩ đoạn, cậu chuẩn bị đóng hệ thống lại. Nhưng đúng lúc ấy, một cửa sổ bất chợt hiện ra trước mắt cậu.
[Hệ thống chưa được kích hoạt, mong ký chủ khẩn trương hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn đầu để mở khóa toàn bộ chức năng.]
[Đang kiểm tra trạng thái hiện tại của ký chủ…]
[Phát hiện ký chủ vẫn đang trong trạng thái “hành vi tiêu cực”… CẢNH BÁO!!! CẢNH BÁO!!!]
Lại nữa, cái con giời này.
Nhìn vô số cửa sổ xuất hiện dày đặc như tuyết rơi trước mặt, cùng với âm thanh inh ỏi vang lên từ tận sâu trong óc, Lynn thấy cả người tê rần.
“Anh bắn đi.”
Cậu lặp lại lần nữa với gã đàn ông cầm súng trước mặt.
Thật ra cũng không hẳn là cậu muốn chết. Chẳng qua là thay vì ngày nào cũng bị hành hạ tinh thần thế này, chẳng thà mau mau bắt đầu lại còn hơn.
Kể ra cũng quái đản thật. Hệ thống này không hở ra là đe dọa hoặc ép buộc ký chủ phải hoàn thành nhiệm vụ giống như mấy cái hệ thống trong tiểu thuyết mạng mà cậu từng đọc ở kiếp trước. Nó không ra hình phạt, mà chỉ cảnh cáo thôi.
Nhưng đống cửa sổ cảnh cáo ấy được in thẳng lên võng mạc, dù cậu có nhắm mắt lại cũng vẫn nhìn thấy, đỏ rực một mảng đến là rợn người. Còn thứ âm thanh inh ỏi chát chúa kia thì khỏi nói, chúng tác động thẳng vào ý thức, dù cậu bịt tai lại cũng vô dụng.
Chỉ cần hệ thống phát hiện cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn đầu, nó sẽ lập tức nhận định là “hành vi tiêu cực”, sau đó quấy rầy cậu suốt hai mươi tư giờ không ngơi nghỉ.
Lynn đã mất ngủ suốt nửa tháng rồi.
Bây giờ cậu chỉ thấy đầu đau như búa bổ. Mỗi lần cậu vừa đặt đầu xuống gối thì sẽ như thể phạm phải tội lỗi tày trời, hàng loạt cửa sổ và âm thanh inh ỏi sẽ luân phiên nhảy ra, khiến cậu chẳng thể yên ổn dù chỉ một giây.
Cũng chỉ có cách mượn rượu giải sầu mới tạm thời xoa dịu được đôi chút.
Tính đến thời điểm hiện tại, Lynn nhận thấy giá trị cảm xúc mà hệ thống mang lại cho cậu đã lấn át hẳn tác dụng thực sự của nó. Nếu hỏi đó là cảm xúc gì, thì ngoài chán ghét ra thật sự chẳng có gì khác.
Nhưng đúng là chỉ vậy thôi đã át hẳn đi tác dụng của hệ thống rồi.
Thôi được, nếu nó đã quấy rầy cậu đến mức này, thì cứ hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn đầu là xong phải không?
Ban đầu, Lynn cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau khi biết nội dung nhiệm vụ, cậu hoàn toàn phát điên.
Nhiệm vụ giai đoạn đầu chỉ có một câu ngắn ngủi, thoạt nhìn đơn giản như không:
[Ký chủ hãy tiếp xúc với một nhân vật có cốt truyện cấp S bất kỳ, đồng thời làm cho mức độ sai lệch cốt truyện của người đó tăng lên 0,01%.]