“Không ngờ mình rành rành là con trai thứ của gia tộc Bartleon mà lại sa sút tới nước phải đi móc túi.”

Vừa ước lượng chiếc ví trong tay, Lynn vừa buông tiếng thở dài.

Thật ra Carola không nhìn nhầm. Lynn - hay nói đúng hơn là chủ nhân ban đầu của cơ thể này - quả đúng là một quý tộc, hơn nữa lai lịch còn không hề tầm thường. Chỉ tiếc vì một vài lý do, danh hiệu này chẳng những không mang lại bất kỳ lợi ích nào mà còn liên tục rước cho cậu họa sát thân, buộc cậu phải thu mình cụp đuôi mà sống.

Rốt cuộc cậu thê thảm đến mức nào?

Chủ nhân cũ của cơ thể này từng phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, bị gán cho cái danh “vết nhơ của giới quý tộc”, sau đó còn bị cả Đế đô phỉ nhổ. Để xoa dịu cơn giận của mọi người, cậu đã bị gia tộc đày ra biên ải như một kẻ tội nhân.

Như vậy cũng chẳng có gì to tát. Dẫu sao gia tộc Bartleon cũng sở hữu khối tài sản khổng lồ ở Đế quốc Saint Roland, thậm chí ngay tại thành phố Orne này, họ cũng có rất nhiều sản nghiệp. Cho dù ở đây cả đời, cậu cũng chẳng cần lo chuyện cơm áo gạo tiền.

Nhưng vấn đề là thành phố Orne cách Đế đô quá xa, phương tiện giao thông và liên lạc bị hạn chế, đã thế mức sống còn tụt hậu và thường xuyên bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, vậy nên những thành viên gia tộc sống trong nhung lụa kia chẳng có ai muốn đến đây chịu khổ. Thành thử, rất nhiều sản nghiệp vùng này đều được giao cho quản gia và người làm ở đây quản lý.

Lâu dần, vấn đề bắt đầu nảy sinh.

Những kẻ này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của gia tộc quá lâu, thời gian qua đi, chúng bắt đầu tác oai tác quái. Thậm chí còn có rất nhiều đầy tớ trong dinh thự lợi dụng tên tuổi của gia tộc Bartleon để chiếm đoạt tài sản và đàn áp dân chúng bên ngoài.

Điều bất thường nhất là, cái đám quỷ tha ma bắt đó chẳng biết nhận được mệnh lệnh của ai, hay là đã quen thói hống hách ở thành phố Orne này, bọn chúng không hề biết tôn ti trật tự. Thậm chí, lũ đầy tớ ấy còn dám trèo lên đầu của chủ nhân!

Từ khi chủ nhân cũ của cơ thể này bị đày đến đây, bất kể là quản gia, chấp sự hay lũ nô bộc, xà ích thấp kém nhất trong dinh thự cũng chẳng một ai để cậu vào mắt. Ngoài mặt, bọn chúng vẫn ton hót gọi cậu là “thiếu gia”, nhưng sau lưng lại âm thầm nhìn cậu đầy coi thường, bày trò lá mặt lá trái với cậu.

Ví như khoản sinh hoạt phí mà gia tộc gửi cho cậu hằng tháng để giữ thể diện, tất cả đều bị bọn chúng ăn chặn và vơ vét sạch sẽ. Hoặc có khi bọn chúng sẽ viện đủ lý do để nhốt cậu lại, không cho phép cậu đặt chân ra ngoài.

Quá đáng nhất là một lần, có kẻ còn đưa bộ trang phục của đầy tớ cho cậu mặc, thậm chí trơ tráo nói rằng dinh thự không còn tiền nữa, thiếu gia phải tự ra ngoài mưu sinh thôi.

Bọn chúng ở trong tối lẫn ngoài sáng đều ám chỉ cậu mau chóng cút đi, ra ngoài mà tự sinh tự diệt. Quản gia biết chuyện cũng chỉ phạt tên đó một ngày lương, sau đó chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Đây gần như là sỉ nhục cậu một cách trắng trợn.

Chưa hết, chủ nhân cũ của cơ thể này thậm chí còn nhiều lần bị ám sát!

Cậu hoàn toàn có cơ sở để nghi ngờ, những việc khốn kiếp ấy là do lũ đầy tớ gan to tày trời cấu kết với thế lực bên ngoài gây ra. Cũng đúng vào lúc đó, Lynn được đưa đến thế giới này và chiếm lấy cơ thể đang hấp hối của cậu ta, nhờ vậy mới tìm được cơ hội để trốn thoát.

Hơn nữa theo như ký ức, vụ việc từng gây chấn động Đế đô khi xưa thực chất là một âm mưu nhằm hãm hại cậu. Chỉ tiếc với tình cảnh hiện giờ, Lynn tạm thời không có sức suy tính chuyện trả thù.

Nghĩ đến đây, cậu buông tiếng thở dài.

Mèo mun bên cạnh dường như cảm nhận được tâm trạng chạm đáy của cậu, bất chợt kêu “meo” một tiếng.

Cậu nhặt được bé mèo mun này trên đường. Nửa tháng trước, khi cậu vừa gặp nó, nó chỉ là một con mèo nhỏ đang đói bụng, cứ quấn lấy Lynn mà kêu “meo meo”.

Có lẽ vì thấy được vẻ lanh lợi trong mắt của con mèo ấy, hoặc có lẽ vì cảm thấy đồng bệnh tương liên, cậu bèn tiện tay mang nó về nuôi.

Lynn thò tay gãi gãi cằm nó.

“Bé Đen đừng lo, chẳng bao lâu nữa là anh em mình về lại Đế đô rồi.” Cậu vừa như đang trò chuyện cùng mèo, lại vừa như đang tự lẩm bẩm với mình.

Biết đâu chừng cậu có thể cắt đuôi được những kẻ đang truy sát mình. Ai mà ngờ được “vết nhơ của giới quý tộc” - kẻ từng bị đuổi khỏi Đế đô như chó nhà có tang lại dám ló đầu trở về cơ chứ?

Lynn lẳng lặng nghiền ngẫm.

Kết quả ngay giây tiếp theo, có một giọng nói cao vút đột ngột cất lên, khiến cậu không kịp đề phòng, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh ớn.

“Không, cậu không được đi đâu hết.”

Chất giọng ấy là của một người đàn ông, nghe có vẻ cực kỳ thản nhiên. Nhưng vào tai Lynn, nó lại chẳng khác nào tiếng sấm.

Do một tuần gần đây không xảy ra chuyện gì bất thường, hơn nữa đầu óc còn nặng nề váng vất nên cậu đã hơi buông lỏng, hoàn toàn không hề cảnh giác. Tại sao lại có kẻ xuất hiện trong phòng mà chẳng gây ra bất kỳ tiếng động nào?! Không lẽ lại là bọn thế lực đã âm thầm truy sát chủ nhân cơ thể này?!

Trong phút chốc, hàng loạt câu hỏi vụt qua tâm trí Lynn. Cơ thể cậu căng cứng, cậu siết chặt khẩu súng lục trong túi.