Thành phần chủ yếu của khí ga là mêtan, khi nồng độ đạt đến mức nhất định mà gặp lửa thì sẽ tạo thành vụ nổ lớn. Vậy nên, khoảnh khắc viên đạn thứ hai xuyên thủng đường ống dẫn khí, một quả cầu lửa lập tức bùng lên!

“UỲNH!!!”

Phản ứng dữ dội xảy ra trong phút chốc khiến cả căn phòng trở nên sáng rực. Từng đợt sóng nhiệt bỏng rát quét qua, khiến tủ đồ lẫn cửa kính đằng xa đều vỡ tan tành. Chẳng những vậy, ngọn lửa hừng hực tàn phá trong không khí, bén cả vào ga giường và rèm cửa sổ, ánh lửa màu cam lập tức phừng lên, lan theo chất vải dễ cháy tới thiêu đốt tất cả vật dụng bằng gỗ trong phòng.

Đúng vào lúc ấy, một chuyện kỳ lạ xảy ra.

Đối mặt với ánh lửa và vụ nổ khủng khiếp, những cái bóng đang lan tràn khắp nơi giống như gặp phải khắc tinh, nhanh chóng rút đi như thủy triều!

“Tên điên! Cái tên điên này!!!”

“Cái bóng” vừa sử dụng năng lực của bóng tối để bảo vệ cơ thể khỏi ngọn lửa và vụ nổ, vừa giận dữ gào um lên. Gã không sao ngờ được, nhiệm vụ đã sắp sửa kết thúc mà mục tiêu vẫn còn thủ đoạn như vậy.

Là người phụ trách công việc tình báo và ám sát bên cạnh vị điện hạ kia, “Cái bóng” rất ít khi để lộ diện mạo trước mặt người khác. Những kẻ từng thấy mặt gã… đa phần đều đã xuống suối vàng.

Bởi vì năng lực siêu nhiên có điểm hạn chế nên trước nay gã chưa từng làm nhiệm vụ vào ban ngày. Cho dù như vậy, là một dị nhân cấp 3, “Cái bóng” tuyệt đối không phải là đối tượng mà một người bình thường nhỏ bé có thể áp chế.

Thế nhưng tối nay, tại chính căn phòng này… Nói là khinh địch hay nương tay cũng được, không ngờ gã lại có một khoảnh khắc rơi vào hoảng hốt.

“Cái bóng” không sao lường được, tên nhóc trước mặt lại làm ra hành động điên rồ đến nhường ấy. Lẽ nào cậu ta không sợ chính mình cũng sẽ chết trong vụ nổ này sao?!

Giờ phút ấy, dưới ánh lửa phừng phừng, “Cái bóng” khẽ nheo mắt, sắc mặt trở nên u ám.

Bóng tối đen đặc bao phủ cơ thể gã như một bộ giáp nay đã bị ánh lửa xua đuổi, dần dần rút đi như mực, cuối cùng lộ ra một cơ thể gầy gò và gương mặt nhợt nhạt.

Ban nãy khi vụ nổ khí ga xảy ra, sức mạnh của gã đã bị ánh lửa làm cho suy yếu đi đáng kể. Chung quy, ánh sáng cũng là thứ mà bóng tối e ngại nhất.

Nhưng dẫu vậy, vì tuân theo mệnh lệnh của điện hạ, gã vẫn điều động sức mạnh để bảo vệ Lynn vào giây phút cuối cùng. Thay vào đó, bản thân gã lại mất đi lớp phòng thủ, cơ thể lộ ra trong không khí, cũng may mà không bị thương.

Chẳng hề do dự, gã tiếp tục điều khiển những cái bóng phân tán xung quanh, hòng rút lui vào trong bóng tối. Nhưng còn chưa kịp hành động, gã đã nghe thấy một giọng nói bình tĩnh từ tốn vang lên: “Đứng im.”

Nghe vậy, “Cái bóng” ngẩng đầu nhìn sang.

Chẳng biết từ bao giờ, Lynn đã thoát khỏi sự trói buộc của những cái bóng. Cậu thở hổn hển, quỳ một gối xuống, thậm chí trên quần áo vẫn còn sót lại vài đốm lửa đang cháy. Khẩu súng trong tay cậu vững vàng chĩa thẳng về phía đối diện.

Tuy mặt mày lem luốc, Lynn vẫn nở nụ cười đầy phấn khích: “Thử đoán xem tốc độ điều khiển sức mạnh của anh nhanh hơn, hay là tốc độ của viên đạn với vận tốc 400 mét/giây ở khoảng cách chưa tới năm mét sẽ bắn vào tim anh nhanh hơn?”

Lúc ấy, “Cái bóng” còn chưa kịp điều động năng lực bóng tối để bảo vệ cho cơ thể mình. Nói cách khác gã hiện đang không một manh giáp, tất cả những điểm yếu trí mạng đều phơi bày trước mặt Lynn. Trong khi đó, khẩu súng kia vẫn còn lại một viên đạn. Cơ thể của một dị nhân cấp 3 vẫn chưa đủ mạnh để có thể chống lại đạn súng.

“…”

“Cái bóng” nhìn chằm chằm vào Lynn.

Họ bỏ ra hơn nửa tháng theo dõi Lynn là để xác nhận thông tin, nhằm loại trừ khả năng cậu còn cất giấu vật phẩm siêu nhiên mạnh mẽ nào đó. Dù sao cậu cũng xuất thân từ gia tộc Bartleon, cha cậu còn là một Hầu tước hùng mạnh từng đạt nhiều công cán trên chiến trường, nền tảng gia đình cực kỳ vững chắc. Vậy mà trải qua khoảng thời gian dài bình yên, không chỉ khiến Lynn mất cảnh giác mà còn làm cho “Cái bóng” trở nên chủ quan, cứ nghĩ sau sự kiện hồi đó, cậu thiếu niên trước mặt đã thật sự trở thành một người bình thường không thể tự vệ, chỉ biết sống qua ngày bằng mấy trò trộm cắp vặt.

Vậy nên trước buổi tối hôm nay, gã cứ ngỡ là mình không thể thất bại. Nào đâu ngờ được, đến tận giây phút cuối cùng, tên nhóc này cũng không chịu từ bỏ hy vọng chuyển bại thành thắng.

Điều này khiến gã rất không cam tâm.

Rõ ràng nếu là bình thường, gã mà dùng hết sức thì cho dù có một ngàn hay mười ngàn tên Lynn cũng sẽ bị gã giết chết dễ như giết con kiến. Thế nhưng hôm nay, vì mệnh lệnh của điện hạ, gã buộc phải tha mạng cho cậu.

“Nếu không phải…” “Cái bóng” nghiến răng, giọng nói trầm xuống.

“Anh muốn nói gì?” Lynn bỗng chau mày, hơi mất kiên nhẫn, “Muốn nói nếu không phải vì anh khinh địch, nếu không phải vì bảo vệ tôi, nếu anh có thể tung hết thủ đoạn, thì một thằng nhóc như tôi ngay đến cơ hội phản đòn cũng không có?”

“…”

“Cái bóng” không đáp. Nhưng rất rõ ràng, đây quả thực là suy nghĩ của gã.

“Ngu xuẩn!” Lynn cười khẩy, “Đã làm dị nhân bao lâu rồi mà còn không tỉnh ra hả?”

“Kẻ mạnh không phải lúc nào cũng thắng, mà người chiến thắng mới là kẻ mạnh thực sự!”

Tiếng quát này khiến đôi đồng tử của “Cái bóng” khẽ co lại. Từng từ từng chữ của Lynn không ngừng văng vẳng trong đầu gã, khiến gã cảm thấy máu nóng sục sôi.