Chương 10: Mẹ là con rồng hư hỏng, còn Cha thì sao?

Tối mịt. Leon về đến phòng thì người cũng gần như nhũn ra. Giày còn chẳng buồn cởi, cứ thế lết thẳng vào phòng ngủ, anh quăng mình lên giường như cái bị thịt.

Chẳng bao lâu sau, từ cửa vang lên tiếng lách cách quen thuộc. Rồi tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, nhẹ nhàng mà từ tốn, mỗi lúc một gần.

Leon thừa biết là Rosvitha lại mò đến, nhưng đến sức để ngoảnh lại nhìn cô ta anh cũng chẳng còn. Hôm nay thì anh đã sáng mắt ra về bộ mặt thật của con mụ rồng này rồi – vừa ngang ngược, vừa cực đoan, lại còn lắm mưu nhiều kế đến phát sợ.

Bắt anh trông con đã là một chuyện, đằng này còn bắt cái thân tàn ma dại của anh phải nai lưng ra chơi hết trò này đến trò khác với bé Muen.

"Đại tỷ ơi là đại tỷ... Mới hai hôm trước tôi còn nằm liệt giường hôn mê bất tỉnh, giờ đã bắt tôi phải chơi cả ngày với một cô bé Long nữ

năng lượng dồi dào như chó husky. Xem ra bà chị thực sự muốn tôi sớm về chầu trời rồi, phải không hử?"

Leon lầm bầm trong miệng khi Rosvitha đã đến bên giường.

"Chết rồi hả?"

Nữ hoàng buông một câu lạnh tanh.

Leon cố giãy chân hai cái, tỏ ý mình vẫn còn thoi thóp.

"Hay lắm, cái mạng của anh xem ra cũng dai hơn tôi tưởng đấy," Nữ hoàng phán.

"Bệ hạ Nữ hoàng đây xem ra cũng có chút gọi là khiếu hài hước."

Leon hừ mũi.

Rosvitha chẳng thèm đôi co thêm. Cô ta bước lại gần, cúi xuống, rồi nhẹ nhàng đặt bé Muen đã say giấc nồng vào vòng tay đang dang rộng của Leon.

Một mùi sữa thơm ngòn ngọt, rất đặc trưng của trẻ con, thoảng qua mũi Leon. Anh hé mắt, thấy khuôn mặt bầu bĩnh, non nớt của Muen chỉ cách chóp mũi mình vài phân.

Muen khép hờ đôi mắt, hai nắm tay bé xíu, hồng hào khẽ nắm lại. Giữa đôi mày thanh tú có chút vẻ mệt mỏi, nhưng trên môi lại nở một nụ cười chúm chím, ngây thơ.

"Lâu lắm rồi con bé mới được vui như vậy," giọng Rosvitha bất chợt vang lên.

Cô ta đã ngồi xuống mép giường từ lúc nào, vẫn đưa lưng về phía Leon và Muen.

Ánh trăng bạc lọt qua khung cửa sổ, rải một vệt sáng mờ ảo lên chiếc giường. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn của Muen.

Leon chỉ biết đảo tròn mắt. Im lặng một lúc, Rosvitha lại bồi thêm:

"Chị gái ta ấy à, chắc là muốn bàn bạc chút chuyện nội bộ trong tộc, sẵn tiện qua thăm hỏi thôi. Cho nên ngày mai, ngươi chỉ được phép chơi với Muen trong phòng này. Cấm bén mảng ra ngoài, rõ chưa."

Trong đầu Leon chợt lóe lên một ý. Anh cười khẩy, không thèm nhìn cái bóng lưng kiêu kỳ của Rosvitha nữa, quay sang ngắm Muen.

Anh đưa tay, dịu dàng xoa nhẹ lên mái tóc mềm như tơ của cô bé, rồi đáp:

"Tôi hiểu rồi. Dính dáng tới một gã người phàm đúng là làm ô danh Nữ hoàng Ngân Long đây nhỉ?,

tốt nhất là đừng để cho thiên hạ dị nghị."

"Không hẳn. Đối với bàn dân thiên hạ, ngươi là một chàng rồng đực độc thân vô cùng sáng giá. Chẳng qua ngày thường ngươi không thích phô trương, nên mới hay giấu đuôi đi thôi."

Nghe đến đây, Leon bật dậy như lò xo:

"Cô... cô nói cái gì—"

"Suỵt! Muen còn đang ngủ đấy, đừng có ồn ào."

Leon vội liếc sang Muen, rồi cố nén giọng xuống mức thấp nhất:

"Cô vừa nói cái gì cơ? Cô bảo với đám rồng nhà cô là tôi cũng là rồng hả?"

"Chứ còn sao nữa? Ta phải dựng chuyện sao cho tất cả mọi người đều tin rằng ngươi, ta, và con gái chúng ta là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Còn ngươi ấy à, Leon Casmode, ngươi là một chàng rồng tài hoa được Ngân Long tộc ta chiếu cố kén làm phò mã. Khổ nỗi, ngươi lâm trọng bệnh, hôn mê bất tỉnh suốt hai năm ròng, vừa mới tỉnh lại được dăm ba bữa nay thôi."

Rosvitha cười toe toét, vẻ đắc thắng:

"Thấy sao? Ta bịa chuyện cũng cao tay đấy chứ hả?"

"Không ổn chút nào..."

Leon nghiến từng chữ.

"Ủa, có chỗ nào ngươi chưa hài lòng sao?"

Rosvitha hỏi ngược lại, giọng đầy khiêu khích.

"Không,"

Leon đáp gọn lỏn, giọng khô khốc.

Anh vẫy tay một cái chán nản, rồi nằm phịch xuống giường. Nhắm mắt lại, Leon cố gắng nhồi nhét cái thân phận trời ơi đất hỡi này vào đầu.

Một con rồng đực sáng giá để gả vào, lại còn không thích vác đuôi cho đỡ vướng, rồi thì ở rể Ngân Long tộc, xong lại ốm nặng hôn mê hai năm... Chà, kịch bản này đúng là kín kẽ đến từng chân tơ kẽ tóc, không chê vào đâu được!

Nếu Leon này không phải là Kẻ Diệt Rồng, có khi anh còn phải vỗ đùi khen một tiếng "Cao tay! Cao tay thật, Rosvitha!" ấy chứ.

"Vậy cô đã bịa cho tôi cả một thân thế mới rồi. Sao không để tôi đường đường chính chính ra mắt người nhà cô luôn cho tiện?"

"Chính miệng ngươi cũng nói rồi đấy thôi, thân phận này là giả. Đã giả thì làm sao mà hoàn hảo được. Chị gái ta, chị ấy tinh ranh lắm, ta sợ chị ấy lại nhìn ra sơ hở gì đó thì phiền chết đi được." Rosvitha giải thích.

Leon không đáp lại ngay. Đầu óc anh đang bận rộn vạch ra những kế hoạch khác. Rosvitha vừa nói chị gái cô ta đến để bàn chuyện nội bộ Long tộc. Có khi nào giống như kiểu vi hành hay thanh tra đột xuất của loài người không nhỉ?