Chương 9: Ác quỷ hay thiên thần?
Leon rời khỏi phòng và bước đi trên lối hành lang dẫn tới khu sân sau của ngôi đền. Trên đường đi thì bỗng gặp phải hàng tá cảnh vệ của long tộc, nhìn qua thì trông có vẻ được canh gác nghiêm ngặt hơn so với thời điểm mà anh lẩn ra ngoài ngày hôm qua.
Từ đó thì có thể suy đoán ra rằng lý do mà hôm qua anh có thể tẩu thoát khỏi Ngân Long Điện một cách dễ dàng như thế là hoàn toàn từ sự tính toán của Rosvitha mà ra. Cô ta muốn nhân cơ hội này để mà đưa Leon tới biên giới của Đế quốc, khiến cho anh ta cảm thấy tuyệt vọng khi có thể nhìn thấy được quê hương nhưng không thể nào mà quay về được và còn phải chịu sự tủi nhục từ phía Rosvitha.
Bởi thế mà Leon nghĩ rằng Rosvitha là một ả long tộc điên rồ, đằng sau cái vẻ ngoài đầy thanh tao và trang nghiêm đó là một người có tâm lý thất thường và tràn đầy dục vọng. Có lẽ thời điểm này nữ thần may mắn không có đứng về phía Leon.
Dù sao thì việc bị ràng buộc bởi ai đó là điều chả mấy tốt đẹp gì, phải không?
Đáng buồn thay là anh lại bị ràng buộc bởi Rosvitha. Bỏ trốn thì không được, chết thì cũng không xong, anh giờ chả khác gì cái bao cát để mà Rosvitha trút giận lên, đã thế còn phải chịu thêm cái cảnh làm bố bỉm chăm con.
Tuy nhiên thì Leon vẫn chưa hoàn toàn vô vọng, bởi nếu Rosvitha thất sủng anh thì cô ta cần phải thể hiện rõ thông qua hành động. Tuy nhiên nếu Leon muốn chọc tức Rosvitha thì anh chả cần phải làm gì cả, chỉ cần xuất hiện trước mặt cô ta là quá đủ. Suy cho cùng thì nếu mà xét về lịch sử của cả hai chủng tộc, thì có thể là nhân tộc duy nhất có thể thụ thai cho long tộc bằng cơ thể phàm nhân của mình.
Việc đó là quá đỗi phi thường đối với một con người, còn từ góc nhìn của Rosvitha, thì điều đó lại là một thứ rất gớm ghiếc.
Cùng lúc đó thì Leon vẫn chưa từ bỏ ý định tẩu thoát, như lời anh đã nói vào tối hôm qua, Rosvitha có thể hủy hoại được lòng tự tôn của anh, nhưng cô ta không thể nào dập tắt được đức tin của một kẻ Diệt Rồng.
Cứ khi nào mà có thời cơ thì Leon sẽ cố gắng để mà thoát khỏi cái cơn ác mộng này, trong lúc suy ngẫm về việc lên kế hoạch tẩu thoát của mình, Leon ghi nhớ các từng ngóc ngách nơi mà anh đi qua. Khi tới được cánh cửa của ngôi đền, bất chợt anh bắt gặp một bóng người nhỏ nhắn ở phía cuối hành lang.
Mái tóc đen bóng và vài cọng tóc bạc làm điểm nhấn, thêm cả bộ đuôi nhỏ lộ ra từ phía sau, vận trên mình bộ váy đầy sang trọng với lớp lụa trắng mỏng lộ thoáng qua bên dưới.
Chẳng khó để nhận ra đó chính là Muen, Leon vừa định vẫy tay chào hỏi với con bé, thì nhận ra rằng có gì đó bất thường với cô Long nữ bỏng này.
Sắc mặt của Muen không thể hiện bất kỳ một biểu cảm nào. Cô bé chỉ nhìn Leon với cặp mắt lạnh lùng như thể đang mang trong mình mối thù hận hoặc là căm ghét cực độ.
Mặc dù không được tiếp xúc nhiều với Muen, thì Leon vẫn có ấn tượng sâu sắc với ánh mắt đầy ấm áp của cô bé, khác hẳn với thái độ đầy thờ ơ mà anh đang thấy hiện tại. Leon lặng người một hồi, tự hỏi liệu mình có đi quá chậm hay không, đó có thể là lí do Muen mất kiên nhẫn và nổi nóng lên.
Sau một hồi lưỡng lự, Leon bắt đầu mở lời.
“Muen, xin lỗi vì khiến con phải đợi. Mẹ và bà có một chút chuyện, nên là—”
Leon chưa kịp dứt câu thì Muen đã chạy ra khỏi cổng và hướng về phía sân sau. Thấy vậy thì Leon bắt đầu vội vã chạy theo, nhưng bóng dáng của Muen đã biệt mất tăm.
Dù cảm thấy khó chịu trong lòng thì Leon vẫn bước đi về phía sân sau, mong rằng mình có thể bắt kịp được con bé, sau một hồi thì Leon đã tới được khu vườn sân sau và nhìn thấy Muen đang chơi cùng với một vài hầu nữ của long tộc.
“Thiệt tình, trẻ con đúng là khó quản thật. Bảo sao mà Rosvitha lại bắt mình trông coi con bé. Hẳn là cô ta đang tận hưởng cái khoảng thời gian nhàn rỗi của mình lắm đây.” Leon gãi đầu và tụ nhủ với bản thân.
Tuy nhiên thì con bé trông có vẻ không được phấn khởi cho lắm.
“Tiểu thư!, nhắm mắt lại nào, đừng ti hí nhé~”
“Tiểu thư~, thần ở đây này, đuổi bắt lấy thần đi~”
“Tiểu thư, người cẩn thận đừng để bị vấp ngã ạ.”
Các hầu nữ đang chơi trò bịt mắt bắt dê với cô, sau khi rong ruổi một hồi thì Muen cởi miếng bịt mắt trên đầu mình ra, hậm hực ném nó xuống đất và dậm chân không ngừng.
“Chả vui gì cả, không muốn chơi nữa đâu. Muen muốn chơi với ba và mẹ cơ!”
Rồi một nữ hầu trông lớn tuổi bước tới và hạ người mình xuống, nhìn thẳng về phía Muen và đáp một cách đầy ân cần.
“Thưa tiểu thư, bệ hạ lúc nào cũng phải làm việc vất vả bất kể ngày hay đêm. Ngài ấy phải tự mình giải quyết rất nhiều việc ở trong bộ tộc bất kể là lớn hay nhỏ. Không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Công chúa được đâu ạ. Nên là mong Công chúa hiểu cho và đừng để người phải lo lắng ạ.”
“Umm… Muen hiểu rùi...”
Dù có chút bực bội trong lòng nhưng cô bé vẫn cố cúi người xuống để nhặt miếng bịt mắt lên.
“Được rồi Anna, tiếp tục thôi nào.” Muen lên tiếng.
“Tiểu thư quả là một người biết vâng lời.”
Trưởng hầu nữ Anna đứng dậy và giúp Muen đeo lại miếng bịt mắt lên. Và cái trò bịt mắt bắt dê đó lại tiếp tục. Muen vẫn còn bắt hụt vô số lần do dựa vào những tiếng ồn hỗn tạp để xác định vị trí của những người xung quanh, nhưng rồi tới thời điểm mà các hầu nữ ngừng lên tiếng.
Muen thì không có nhận ra điều đó và tưởng rằng nó chỉ là một phần trong trò chơi nên vẫn tiếp tục mò mẫm tìm người với cặp mắt bị bịt kín.
“Tiểu thư người—”
Trước khi Anna có thể nói được hết câu thì Muen đã bắt được một ai đó. Thấy vậy thì cô bé bắt đầu phấn chấn lên và bỏ miếng bịt mắt ra.
“Muen tóm được rồi! Là ai đây nhỉ— Ba ba, là ba phải không?! Từ lúc nào mà…”