Chương 7: Cầu xin ta đi, Leon.
Sau màn đấu khẩu tóe lửa, chẳng riêng gì Leon mà cả Rosvitha cũng mệt nên chẳng buồn chọc ngoáy nhau nữa. Rosvitha lẳng lặng đi sang một bên, nhặt chiếc váy dài vắt vẻo trên cành cây lên rồi khoác tạm vào người. Leon cũng chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch của mình.
Xong xuôi đâu vào đấy, Rosvitha quay người, ung dung bước đến cạnh Leon, chẳng hề báo trước mà quấn chặt đuôi quanh eo rồi nhấc bổng cả người cậu lên. Khi Leon còn chưa kịp ú ớ gì thì Rosvitha đã dang rộng đôi cánh rồi lao vút xuống từ ngọn cây cổ thụ, sau đó đáp xuống mặt đất nhẹ như một chiếc lá.
Vừa chạm đất, cô ta liền quẳng Leon sang một bên như ném một cái bao tải, rồi thản nhiên bước về phía bìa rừng.
"Đi thôi."
Leon lồm cồm bò dậy, mệt mỏi liếc nhìn khu rừng rậm rạp, tối om trước mặt. Từ ngoại vi Hoàng Đô mà về tới Ngân Long Điện, dù là Nữ hoàng Ngân Long nổi tiếng nhanh nhẹn cũng phải bay mất ba tiếng đồng hồ.
Xa xôi như vậy, lẽ nào mụ rồng này định bắt anh cuốc bộ về thật sao?
Đi được vài bước thì không thấy bóng dáng Leon đâu nữa, Rosvitha dừng chân rồi quay lại nói với giọng giục dã:
"Nhanh cái chân lên, con gái chúng ta còn đang đợi ở nhà đấy."
Cô ta nói như đúng rồi vậy.
Làm như Hoàng Đô với Ngân Long Điện là hàng xóm sát vách không bằng.
Nếu mà phải đi bộ thật, thì lúc gặp lại được Muen, chắc cô nhóc cũng đã lớn lên thành một thiếu nữ phổng phao rồi.
Leon chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng kéo lê thân thể rã rời theo sau.
Thôi thì, Nữ hoàng đã có nhã hứng muốn tận hưởng sự thú vị của vi hành, thì anh đây cũng đành chiều theo vậy.
Sau đó anh tiếp tục bước đi trong khi cố giữ khoảng cách an toàn với Rosvitha.
Xem ra Leon đã đánh giá quá cao tình trạng thể lực của mình rồi. Vừa mới tỉnh lại sau hai năm trời hôn mê, lại còn bị mụ rồng
vắt kiệt không thương tiếc đêm qua, đáng lẽ giờ này anh phải được yên tĩnh nghỉ ngơi phục hồi, nhưng lại phải lết đi trong cái khu rừng khỉ ho cò gáy này cùng Rosvitha.
Đi chưa nổi nửa giờ đồng hồ thì Leon lúc này mồ hôi đã đầm đìa, hơi thở thì vội vã như vừa hoàn thành giải chạy marathon vậy. Anh lảo đảo vịn tay vào một gốc cây ven đường, cố gắng điều hòa lại nhịp thở.
Rosvitha dừng bước xong quay lại nhìn Leon trân trân.
Trong đáy mắt đen thẳm của Leon chợt lóe lên một tia hy vọng mong manh. Anh hé miệng, định hét lên cầu cứu – biết đâu đây chính là cơ hội duy nhất để anh báo tin ra bên ngoài.
Nhưng lời còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì Leon đã vội nuốt ngược trở vào. Anh liếc nhanh sang Rosvitha. Nếu anh mà kêu cứu với đám người kia, Rosvitha chắc chắn sẽ không ngần ngại mà tiêu diệt sạch bọn họ. Thế thì chẳng khác nào chính tay anh đẩy họ vào chỗ chết.
Nghĩ vậy, mặc dù trong lòng tiếc nuối khôn nguôi nhưng Leon vẫn cắn răng quay đi. Bỗng dưng, sau khi anh vừa đi được vài bước thì một giọng nói trầm trầm của một người đàn ông đã vang lên từ phía lửa trại.
Tiếp đó là tiếng loạt xoạt của
những người đi xuyên qua bụi rậm đang tiến lại gần.
Rosvitha lập tức trở nên cảnh giác và ma lực nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay. Thấy tình hình không ổn, Leon vội lao tới rồi chụp lấy cổ tay Rosvitha ghì chặt xuống.
Luồng ma lực nóng bỏng khiến cho tay của Leon rát buốt, nhưng anh chẳng còn tâm trí để ý chuyện đó nữa. Anh đứng chắn ngay trước mặt Rosvitha, cố ý che đi cả phần đuôi đang khẽ động đậy của cô. Đám người từ phía lửa trại lúc này đã đến gần và họ cũng giữ một khoảng cách vừa phải.
"Hai vị bị lạc đường sao?"
Một chàng trai trẻ lên tiếng hỏi.
"À không, chúng tôi chỉ… ờm… đi dạo ngắm cảnh chút thôi."
Leon nhanh chóng đáp lại.
"Tiên sinh, khu rừng này về đêm nguy hiểm lắm, thú dữ nhiều vô số kể, nên đây không phải chỗ để đi dạo đâu. Hay là hai vị về lều trại của chúng tôi nghỉ tạm qua đêm, sau đó sáng mai chúng tôi sẽ đưa hai vị xuống núi?"
Sau khi ngập ngừng một chút, có lẽ sợ Leon nghi ngờ mình là người xấu nên chàng trai trẻ liền tự giới thiệu:
"À, phải rồi, xin tự giới thiệu, tôi là Walker, đội trưởng đội 47 thuộc Quân đoàn Diệt Rồng Đế Quốc."
Ánh trăng mờ ảo, cộng thêm cây cối trong rừng lại rậm rạp và khoảng cách giữa hai bên, nên họ không thể nhìn rõ mặt nhau được.
Nếu không thì là người của Quân đoàn Diệt Rồng, Walker đời nào lại không nhận ra Leon chính là Casmode huyền thoại chứ.
Cơ hội vàng đang ở ngay trước mắt! Chỉ cần Leon hét lên "Mau cứu tôi!", đội quân Diệt Rồng thiện chiến này sẽ hiểu ra vấn đề ngay. Nhưng gần như chắc chắn cái giá phải trả là tất cả bọn họ sẽ bị Rosvitha nghiền nát.
Kể cả khi có ai đó may mắn thoát chết và báo tin về Hoàng Đô, thì cái giá vẫn là quá đắt.
Leon tuyệt đối không thể làm một việc như vậy. Anh mím chặt môi, rồi bất thình lình vòng tay ôm ngang lấy eo Rosvitha. Hành động này khiến Nữ hoàng Ngân Long giật nảy mình, ma lực đang tụ trong tay cũng theo đó mà tiêu biến đi mất.