Bên ngoài tòa nhà của Tập đoàn Tiêu ở thành phố Hải Nguyệt.

“Tình hình thế nào rồi? Đã tìm thấy mục tiêu chưa?” Đội trưởng đội an ninh hỏi.

“Báo cáo đội trưởng, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy mục tiêu”, một thành viên trong nhóm trả lời.

Nghe vậy, đội trưởng nổi giận: “Mọi người, tập hợp lại! Không để một con ruồi nào được phép lọt qua, hiểu chưa?”

“Vâng!” cả đội hét lên, dồn hết năng lượng của mình tìm kiếm.

Trong lúc bọn họ đang lo lắng không tìm được mục tiêu, đột nhiên, một thị nữ tóc bạc cầm cặp đi ngang qua. Tuy nhiên, bọn họ lại thả cô ta đi như thể không nhìn thấy cô ta. Nhưng người này lại chính là mục tiêu bọn họ đang tìm kiếm, cũng là kẻ chủ mưu vụ trộm, Ân Nguyệt.

Về phần vì sao Ân Nguyệt có thể nhẹ nhàng đi qua bọn họ như vậy, chính là bởi vì đây là thế giới của siêu năng lực, hơn nữa Ân Nguyệt còn có năng lực biến hình, ở trạng thái biến hình, Ân Nguyệt có thực lực vô cùng cường đại.

Ân Nguyệt có thể sử dụng nhiều loại năng lực đặc biệt với sự trợ giúp của ánh sáng. Hiện tại, anh ấy đang sử dụng năng lực của mình để tàng hình dưới ánh trăng, chỉ cần không tham gia chiến đấu, anh ấy có thể che giấu sự hiện diện của mình.

Những cá nhân có siêu năng lực có thể được phân loại thành sáu cấp độ từ cao nhất đến thấp nhất: S, A, B, C, D và E.

Ân Nguyệt thuộc trình độ A.

Trong số những cá nhân có siêu năng lực, một số người có thể gặp phải tác dụng phụ khi sử dụng năng lực của mình. Khi Ân Nguyệt biến hình, anh ấy sẽ trở thành phụ nữ.

Hơn nữa, nếu sử dụng thường xuyên hơn và trong thời gian dài hơn, cơ thể và tính cách của anh ấy sẽ dần chuyển sang giống phụ nữ và cuối cùng trở nên hoàn toàn nữ tính.

Lý do Ân Nguyệt đánh cắp tinh thể siêu năng lực của Tập đoàn Tiêu là để trao đổi chúng với nhóm giao dịch để lấy những vật phẩm có thể ngăn chặn những tác động tiêu cực của sức mạnh của anh.

Nhìn đám bảo vệ hỗn loạn, Ân Nguyệt cười khinh bỉ, bọn họ là một đám ngu ngốc vô dụng, mỗi ngày đều ở trước mặt anh khoe khoang thực lực, nhưng khi thực sự xảy ra chuyện, lại hoàn toàn vô dụng.

'Không biết cô tiểu thư kia thế nào ở bữa tiệc nhỉ.'

'Liệu cô ấy có buồn khi thấy tôi biến mất không?'

'Không! Tại sao tôi phải quan tâm đến cảm nhận của cô ấy?'

'Tôi là một người chính trực, sao có thể hạ mình xuống làm một người hầu gái? Mọi thứ trước kia chỉ là vẻ bề ngoài, đúng vậy, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.'[note67077]

'Tất cả những gì cô Ngọc Lạc nghĩ đến là làm sao để dụ tôi lên giường với cô ấy, làm thế nào để biến tôi thành hình mẫu lí tưởng của cô ấy.'

'Cô ấy từng rất dịu dàng và dễ thương. Ai đã biến cô gái trẻ đáng yêu này thành thế này?'

'Oh… có vẻ như là tôi. Được, vậy thì tốt rồi.'

Chỉ cần đợi thêm một chút nữa, hoàn thành giao dịch với tinh thể siêu năng lực của Tập đoàn Tiêu cùng tổ chức kia, tôi có thể trở lại thành người đàn ông cao lớn cường tráng như trước, sau đó, tôi sẽ rời đi, không bao giờ quay lại nữa.

Ân Nguyệt không ngừng tự an ủi mình, cố gắng quên đi hình ảnh của cô gái kia.

Trong lúc Ân Nguyệt đang chìm đắm trong suy nghĩ, một cô gái tóc đen mặc chiếc váy lộng lẫy xuất hiện trước mặt đám đông.

“Tiểu… Tiểu thư ơi! Sao cô lại quay về thế? Không phải tiểu thư đang dự tiệc mừng thọ của ông chủ Lâm sao?” Một bảo vệ hét lớn.

“Lũ ngốc này, ta sẽ xử lý các ngươi sau.”

Tiêu Ngọc Lạc cầm lấy chiếc loa từ tay người bảo vệ.

“Chị Nguyệt Nguyệt, nghe đây. Em biết chị vẫn còn ở đây. Bây giờ, em cho chị hai lựa chọn. Một là, ra ngoài ngay, em sẽ nhẹ nhàng với chị. Hai là, chị có thể chạy, nhưng nếu em bắt được chị thì…”

Tiêu Ngọc Lạc lớn tiếng nói: “Chị Nguyệt Nguyệt, chuẩn bị nằm liệt giường cả đời đi!”[note67078]

Nghe xong, Ân Nguyệt gần như nín thở, tiểu thư có thể nói như vậy ở nơi công cộng sao?

'Tôi nên làm gì đây?'

'Xem ra lần này tiểu thư nghiêm túc rồi. Tôi có nên... quay lại không?'

'Không, sau bao nỗ lực để trở lại hình dạng nam giới, làm sao tôi có thể từ bỏ được?'

'Một khi tôi biến trở lại, không biết ai sẽ phải nằm liệt giường?'[note67079]

Ân Nguyệt thầm nghĩ, vội vã bước nhanh, chạy trốn khỏi hiện trường.

Sau khi Ân Nguyệt rời đi hoàn toàn, Tiêu Ngọc Lạc ném chiếc loa trong tay đi, lộ ra vẻ mặt thất vọng.

'Cuối cùng thì chị ấy chọn bỏ trốn à.'

'Có vẻ như cường độ huấn luyện cần phải được tăng lên.'

'Chị Nguyệt Nguyệt, hãy đợi đấy, một ngày nào đó em sẽ nhào nặn chị thành hình mẫu lí tưởng của em.'

…………

Bên trong một buồng điện thoại từ xa:

“Cái quái gì thế! Tôi đã liều lĩnh đi cướp để đến đây, và giờ anh lại nói với tôi rằng địa điểm gặp mặt đã thay đổi? Anh đùa tôi à?”

Một cô gái tóc đen đội mũ mỏ vịt và mặc áo khoác đỏ đang trút cơn tức giận vào điện thoại.

Một giọng đàn ông trung niên vang lên qua điện thoại: “Xin lỗi, nhưng tình hình hiện tại là như vậy.”

"Anh**!"

“Bíp—”

Trong buồng điện thoại vang lên tiếng chửi thề tao nhã của cô gái. Sau khi trút hết nỗi bực tức, Ân Nguyệt cúp máy.[note67080]

Đầu dây bên kia, “Huhuhu(╥﹏╥), Na Na, chị Ân Nguyệt mắng em rồi, em không muốn sống nữa, huhuhu.”

“Được rồi, Vi Nhi, đừng khóc nữa. Chị Ân Nguyệt không biết là cô, cho nên mới mắng cô như vậy,” Na Na vỗ đầu Vi Nhi an ủi.

Lúc này, một cô gái tóc đỏ lạnh lùng bước tới: "Được rồi, nhanh lên chuẩn bị đi, cô ấy sẽ tới ngay thôi."

“Bình tĩnh nào, Ân Nguyệt, bình tĩnh nào. Con gái không nên chửi thề. Không… khoan đã, tôi không phải con gái, tôi là con trai.”[note67081]

“Tôi phải nhanh chóng đến đó, nếu không mọi chuyện sẽ kết thúc. Nếu bị bắt, cô ấy chắc chắn sẽ dùng quyền năng của mình để khiến tôi mang thai. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng rồi.”

Tuy Tiêu Ngọc Lạc tự nhận năng lực của mình có thể khống chế và sử dụng nhiều loại nguyên tố, nhưng Ân Nguyệt biết năng lực của cô không phải là khống chế nguyên tố, mà là năng lực tạo ra và thao túng vạn vật.

Đáng tiếc, Tiêu Ngọc Lạc vẫn chỉ là một cá nhân siêu năng lực cấp B, năng lực sáng tạo và cải tạo sự vật có hạn. Nếu như có thời gian, nếu như cô gái trẻ này tiến đến cấp S, có lẽ có thể thật sự trở thành một thần sáng tạo theo đúng nghĩa.

Bí mật này chỉ có những người mà Tiêu Ngọc Lạc tin tưởng mới biết, nhớ lại cảnh cô gái trẻ kia tỉnh dậy vào sáng hôm sau khi ngủ chung quả thực rất vô lý.

Ân Nguyệt đã thấy nhiều cách để đánh thức năng lực, nhưng đánh thức năng lực của người khác thông qua giấc ngủ là lần đầu tiên anh thấy, đặc biệt là khi người ngủ cùng cô gái trẻ đó lại là chính anh.

Có thể bạn tự hỏi tại sao Ân Nguyệt biết về khả năng của Ngọc Lạc lại không cố gắng ở bên cạnh cô mà lại chọn cách bỏ trốn.

Vâng, Ân Nguyệt chỉ có thể nói với bạn rằng cô tiểu thư của anh, mặc dù có năng lực mạnh mẽ như vậy, nhưng lại không nghĩ đến việc thay đổi thế giới.

Thay vào đó, cô tiểu thư ngày nào cũng nghĩ cách sử dụng sức mạnh này để ăn thịt anh.

Khi tiểu thư nằm mơ, cô thậm chí còn nói mớ rằng một khi cô nắm được sức mạnh tạo ra sự sống, cô sẽ để Ân Nguyệt sinh con cho mình.

Điều đó hoàn toàn không thể xảy ra! Với sự hiểu biết của cô ấy về cô gái nhỏ của mình, nếu cô ấy phát hiện ra, anh ấy sẽ phải sống như một cô gái suốt quãng đời còn lại.

………

Tại tập đoàn Tiêu, trong văn phòng của Ngọc Lạc, Ngọc Lạc đang uống cà phê.

“À, cà phê chị Nguyệt Nguyệt pha lúc nào cũng ngon hơn, Diệp Minh có đồng ý không?” Tiêu Ngọc Lạc nói với con mèo đen nhồi bông trên bàn.

Con thú nhồi bông này là món đồ yêu thích của Ngọc Lạc, đơn giản vì nó là món quà từ Ân Nguyệt.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa. “Vào đi.” Được sự cho phép của Ngọc Lạc, một cô gái tóc tím mặc đồng phục đen bước vào.

“Nhiệm vụ tôi giao cho cô thế nào rồi?”

“Đội cận vệ bóng tối đã hoàn thành nhiệm vụ theo lệnh của cô, thưa tiểu thư. Mọi người trong tổ chức đó đã bị chúng tôi kiểm soát, và còn…”

Cô gái lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, đặt lên bàn, sau đó mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn vàng. “Đây chính là thứ Ân Nguyệt tiểu thư muốn.”

Tiêu Ngọc Lạc cầm chiếc nhẫn lên: “Không có gì đặc biệt, đúng không? Rõ ràng là tôi có thể tặng chị ấy thứ gì đó tốt hơn.”

Cô gái tóc tím nghe vậy thì trả lời: “Theo như tổ chức nói, chiếc nhẫn này có khả năng ngăn chặn tác dụng phụ của siêu năng lực, cho nên tiểu thư Ân Nguyệt mới muốn có được nó.”

“Oh! Thì ra là vậy.” Ngọc Lạc tỏ vẻ hứng thú.

“Tuy nhiên… chiếc nhẫn này sẽ hút hết sinh lực của người sử dụng.”

Cô gái vừa nói xong, Tiêu Ngọc Lạc liền tỏa ra một luồng khí tức kinh khủng, chiếc nhẫn vàng trong tay cô ta lập tức hóa thành tro bụi.

Tiêu Ngọc Lạc hoàn toàn không thể chịu đựng được loại chuyện này.

Nếu thứ này có thể làm tổn thương chị Nguyệt Nguyệt của cô thì tốt, vậy thì thứ này không có lý do gì để tồn tại nữa.

“Tiểu Xuân!”

Tiểu Xuân quỳ một chân xuống: “Vâng!”

“Không để lại người nào sống sót! Thêm vào đó…”

Tiêu Ngọc Lạc búng tay, một chiếc nhẫn mới tinh hiện ra trong không khí.

“Đưa nhẫn cho họ. Họ biết sẽ phải làm gì.”

"Vâng!"

Sau khi nhận được lệnh, Tiểu Xuân lập tức rời khỏi văn phòng để thi hành mệnh lệnh.

[note67082]