Trans + Edit: M1NO
-----------------------
“Tan học cậu hãy ra sau phòng tập gym nhé. Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
Sáng hôm đó, tôi tìm thấy một lá thư được nhét vào trong tủ giày của mình. Ngay khi đọc xong, một cảm giác kinh hãi ập đến. Bức thư thậm chí không có tên người gửi và điều này càng làm tôi bất an hơn.
Nghe nói, sau phòng tập gym là địa điểm tỏ tình của trường này. Ở học kỳ đầu tiên, tôi đã nghe nhiều đến mức phát ngán rồi.
Dường như ai cũng chọn nơi đó. Thậm chí đã có lần, tôi bị hai tên con trai khác nhau gọi ra cùng một lúc.
Sự chú ý không mời mà đến từ những người con trai mà tôi hầu như chẳng quen biết chẳng hề khiến tôi cảm thấy hãnh diện, mà chỉ khiến tôi cảm thấy sợ hãi mà thôi. Sau phòng tập gym là một góc khuất nẻo vắng tanh, trừ khi có các hoạt động câu lạc bộ, nếu không thì chẳng có ai lui tới. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, ngay cả việc kêu cứu cũng khó để có thể được người khác nghe thấy. Tôi đã nhờ một người bạn cùng lớp đợi gần đó để đề phòng bất trắc. Tôi cũng đã thống nhất một kế hoạch với Kuroi rằng—chỉ cần nhấn một nút trên điện thoại, anh ấy sẽ lập tức chạy đến.
Tại sao tôi cứ phải làm đủ mọi cách chỉ để cảm thấy an toàn vậy? Thật mệt mỏi, nhất là khi vốn dĩ tôi đã sợ người khác rồi.
Kể từ khi bước chân vào ngôi trường này, nơi mà tôi không được một ai biết đến, tôi chợt nhận ra rằng bọn họ chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài của tôi mà thôi. Nếu bọn họ biết được con người thật sự hay những góc khuất trong quá khứ của mình, họ chắc chắn sẽ rời bỏ đi.
Tôi căm ghét bản thân vì luôn suy nghĩ như vậy.
***
“Tớ đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên. Xin cậu hãy hẹn hò với tớ.”
Đương nhiên, lại là một lời tỏ tình nữa.