Editor: Puck - Diễn đàn
Ăn cơm xong, Đỗ Hâm Lôi và Lưu Nga cùng nhau dọn dẹp. Chờ làm vệ sinh xong, Hoắc Vân Phi giao cục cưng trong ngực cho Lưu Nga, kêu: “Dì mang cục cưng đi tắm nắng, tôi có lời muốn nói với Hâm Lôi!”
Lưu Nga hiểu ý, liền đội nón lên cho cục cưng, cầm ô che nắng, đi ra cửa.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Đỗ Hâm Lôi biết Hoắc Vân Phi có lời quan trọng muốn nói riêng với cô.
Hoắc Vân Phi ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay cầm tay cô, bàn tay bọc quanh bàn tay thon của cô, nghiêm mặt nói: “Hâm Lôi, chúng ta nhất định phải rời đi!”
Ở trong ấn tượng của Đỗ Hâm Lôi, Hoắc Vân Phi vẫn luôn vẻ mặt cợt nhả không nghiêm chỉnh, dáng vẻ nghiêm túc như vậy rất ít thấy. Trái tim của cô không khỏi đập thình thịch, lo âu hỏi: “Có người phát hiện ra tung tích của anh rồi sao?”
“Chính vì anh lưu lại thành phố A thời gian quá lâu, đã đưa đến chú ý mọi mặt rồi!” Hoắc Vân Phi lộ vẻ khó xử, bất đắc dĩ nói, “Hâm Lôi, anh muốn ở lại đây với em và con hai ngày, nhưng mà…”
Đỗ Hâm Lôi cúi đầu không nói gì thêm, cô biết Hoắc Vân Phi nghiêm túc, lần này cũng không phải đùa giỡn hay giận dỗi. Thân phận của anh còn đó, vì theo cô và cục cưng, thời gian anh lưu lại thành phố A đã vượt qua cực hạn. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Người không có chỗ ở cố định giống như anh mà nói, định cư thời gian dài là một chuyện rất nguy hiểm.
“Anh không bỏ được em và cục cưng, thật lòng không nỡ!” Hoắc Vân Phi ôm cô vào trong ngực, lầm bầm thở dài, “Hâm Lôi, đi theo anh đi! Được không?”
Cô có thể từ chối sao? Nhưng chỉ có như vậy đã gật đầu đồng ý, giống như có phần không cam lòng! “Hừ!”
“Tiểu quai, coi như em thương anh một lần! Đi theo anh đi! Em cũng không muốn để cục cưng mất cha đúng không? Anh bảo đảm sẽ đối xử tốt với em, còn có…” Nói đến đây, anh cầm tay thon của cô sờ về chỗ nào đó, gian manh quỷ quái cam kết: “Cái này chỉ cho em!”
Cả khuôn mặt đỏ bừng, cô dở khóc dở cười. Ai chứ! Cô phun một ngụm, đầu quay sang chỗ khác.
Anh đuổi theo hôn môi hồng của cô, hôn một cái liền động tình, mắt thấy lại không khống chế được liền giải quyết cô tại chỗ.
“Anh có thể đừng sắc như vậy không!” Đỗ Hâm Lôi bị anh trêu chọc đến thở gấp rên rỉ, túm bàn tay không đứng đắn của anh lại, chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng, “Nếu như sau này anh đối xử không tốt với em thì làm như thế nào?”
“Làm sao có thể chứ? Anh yêu em còn không kịp!” Bàn tay trượt vào cổ áo bóp chặt, làm cô nhíu đôi mày thanh tú lại, anh khẽ gặm cánh môi cô, “Nếu anh phụ em, bị thiên lôi đánh!”
“Phi! Nếu ông trời có thể đánh anh đã sớm đánh, còn có thể chờ tới bây giờ!” Đồ giảo hoạt này! Đỗ Hâm Lôi giận đến nhéo bắp thịt cứng như sắt của anh.
Mỗi lần cô đều sẽ nhéo tới tay đau, nhưng anh lại không hề hay biết, mà cô luôn không nhớ được dạy dỗ.
Cả lòng cứ mềm mại như vậy, cho dù như thế nào cũng không thể cứng rắn nổi từ chối anh. Coi như kiếp trước thiếu anh đi, cô bằng lòng mang theo cục cưng theo đuổi anh đi!
Cho dù phần tình cảm này co thể lâu dài hay không, vào giờ phút này cô tin chắc anh thật tâm yêu thích và quyến luyến cô. Thiên trường địa cửu cần phải có thời gian đi chứng minh, lúc này có được càng đáng giá đi nắm lấy.
(*) Thiên trường địa cửu: Lâu dài như trời đất, tồn tại muôn thuở.
Trong tình nồng ý mật, người đàn ông đột nhiên đẩy cô ra, nói: “Đợi chút, anh đi lấy món đồ!” Nói xong, không đợi cô hiểu xảy ra chuyện gì, anh cũng không quay đầu lại rời đi.
Thân thể theo thói quen được anh ôm lập tức trống rỗng, lòng của cô cũng biến thành trống rỗng. Người này, vội vã chạy đi làm gì?
Cũng may lần này anh không để cho cô chờ lâu, thời gian không lâu đã trở lại. Đẩy cửa phòng ra, trong tay giơ lên túi du lịch nhỏ lúc trước dọn dẹp rời đi.
Đỗ Hâm Lôi chu môi, nhìn anh lại định diễn tuồng gì.
Hoắc Vân phi lấy hai món đồ trang sức “Phấn hồng giai nhân” và “Tình yêu vĩnh hằng” lần trước bị từ chối ra, đặt lên trên bàn, sau đó chân quỳ gối trước mặt Đỗ Hâm Lôi.
“Tiểu thư Đỗ Hâm Lôi xinh đẹp đáng yêu, em có bằng lòng tiếp nhận lời cầu hôn của anh không? Từ nay về sau đi theo Hoắc Vân Phi tới chân trời góc biển, vĩnh viễn không chê nhau, không chia cách nhau, ân ân ái ái cho đến khi đầu bạc!” [email protected]`l3q21y"d0n
“…” Câu từ này rất quen thuộc, không phải lần cầu hôn trước anh đã dùng sao? Người này có phải đầu heo không? Anh thành công một lần nữa để cho cô ngổn ngang trong gió.
“Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã bị sóng mắt sáng ngời và khuôn mặt xinh đẹp của em mê hoặc! Đỗ Hâm Lôi tiểu thư, em là thiên sứ trời ban cho anh, xin cho anh cơ hội được bảo vệ một đời của em! Mặc dù ban đầu hai chúng ta hơi hỏng bét, ảnh hưởng tới thiện cảm và ấn tượng của em đối với anh, nhưng mà anh sẽ dùng hành động thực tế để đền bù, chứng minh với em, tình yêu của anh đối với chắc hơn vàng sâu hơn biển! Không có em, anh liền giống như thực vật mất đi ánh sáng mặt trời, động vật mất đi không khí, chỉ mười phút cũng không thể sống được!”
“Khụ!” Đỗ Hâm Lôi bị sặc, càng không ngừng ho khan.
“Xin mang theo thiên thần thượng đế ban cho hai chúng ta gả cho anh đi! Tin tưởng anh sẽ mang lại cho hai mẹ con các em cuộc sống hạnh phúc nhất! Tin tưởng anh sẽ là ông xã thâm tình nhất, người cha hiền từ nhất!”
Cô ho đến đau họng, chỉ chỉ vào bình nước bên cạnh, ý bảo anh rót cho cô ly nước.
Hoắc Vân Phi không thể làm gì khác hơn là cắt đứt lễ cầu hôn long trọng trang nghiêm, đứng lên rót nước cho cô.
Đọc đầy đủ truyện chữ Khế Ước Quân Hôn, truyện full Khế Ước Quân Hôn thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Khế Ước Quân Hôn