“Này này, cậu là Ruri-chan đúng không?”
Tiết học đầu tiên là phần giới thiệu bản thân, sau đó giáo viên thông báo về lịch trình sắp tới. Khi thầy cô nói rằng chỉ cần bầu chọn ủy ban xong là được về, cả lớp liền ồn ào hẳn lên.
Trong lớp đã hình thành những nhóm bạn nhất định, nói đơn giản là chia làm nhóm sáng sủa và nhóm u ám. Còn tôi thì ở lưng chừng giữa hai nhóm đó, giống như Trái Đất có ngày và đêm rõ rệt.
Ruri-chan thuộc nhóm sáng sủa. Nhưng giữa cái nhóm giống như mặt trời luôn tỏa ánh sáng không ngừng ấy, chỉ có mỗi Ruri-chan là không ồn ào theo.
Vì còn thời gian trước tiết hai, tôi liền chuyển chỗ lại gần chỗ Ruri-chan.
Khi ngẩng mặt lên, Ruri-chan trông như vừa nhìn thấy ma.
“Ơ, hai người quen nhau hả?”
Người lên tiếng trước là cô bạn ngồi sau lưng Ruri-chan. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tên là Amane Kururu-chan. Họ tên kiểu gì cũng khó đoán, khi tôi nhìn danh sách thì mới biết “Kururu” là tên, nên mới nhớ được.
Kururu-chan vừa xoắn những lọn tóc hơi quăn bằng ngón tay, vừa hỏi Ruri-chan. Ruri-chan nhìn tôi bằng ánh mắt như tượng điêu khắc, rồi cố gắng hé đôi môi như thể bị dán chặt bằng keo.
“Cậu là… Tateha phải không? Ồ lâu rồi mới gặp! Cậu thay đổi quá nên tớ không nhận ra luôn đó!”
Tôi nhận ra một điều mới, rằng khi người ta phải tự bước chân vào nơi không thể quay đầu lại, mặt họ sẽ trông như thế này. Đồng tử mở to vì hoảng loạn, miệng thì cố cười. Người ta gọi đó là "thiên kiến bình thường hóa" thì phải.
“Cậu vẫn còn nhớ tớ à.”
Tôi cũng cười, như thể đang giẫm lên nền đất nứt toác vậy. Tôi vốn giỏi cười mà.
Thấy Kururu-chan chống cằm nhìn hai chúng tôi, tôi liền nói thêm: “Tụi mình học cùng tiểu học đó.” Khi tôi nói “phải không nè” với Ruri-chan, cô ấy gượng cười như một bức tượng thạch cao bị hỏng.
“Ồ, tốt quá còn gì, Ruri. Đúng kiểu hội ngộ định mệnh nhỉ?”
“Ừ… đúng rồi đó! Thật bất ngờ luôn. Tớ không nghĩ là… là sẽ gặp lại cậu…”
Đôi môi thiếu máu của Ruri-chan run rẩy, ánh mắt cô ấy lại hướng vào mắt phải của tôi. Khuôn mặt cô ấy như sắp khóc, rồi cúi đầu xuống.
“Ruri-chan xinh quá trời luôn, lúc đầu tớ không nhận ra luôn đó nha. À, không phải ý là hồi trước cậu không xinh đâu nha? À mà này, tụi mình trao đổi liên lạc đi.”
“À… xin lỗi… hôm nay tớ quên mang điện thoại rồi! Ha ha, tớ hậu đậu ghê.”
Trán Ruri-chan lấm tấm mồ hôi. Phần tóc mái được cuộn vào trong có lẽ đã được cô ấy chăm chút suốt cả buổi sáng, giờ đã dính bết vào trán vì mồ hôi.
“Ơ? Nhưng lúc nãy cậu còn cầm điện thoại mà nhỉ?”
Kururu-chan từ phía sau với tay chạm vào túi áo của Ruri-chan. Có vẻ hai người này học chung cấp hai, có thể là bạn bè. Khoảng cách giữa họ cho tôi cảm giác như vậy.
“Cậu phòng bị cái gì chứ. Người ta bắt chuyện thì cứ đổi liên lạc đi cho rồi. À, cậu là Asami-san nhỉ? Ruri đang nhạy cảm vì môi trường mới thôi, hay là cậu trao đổi liên lạc với mình trước đi?”
“Ồ, cậu nhớ tên mình rồi à?”
“Lúc giới thiệu cậu nói ‘hay bị nhầm là Tatehane, nhưng là Tateha thôi nha’, nên mình nhớ luôn.”
Trong đám bạn đồng trang lứa, Kururu-chan trông điềm đạm hơn. Dù vậy cô ấy vẫn rất thân thiện, nụ cười thi thoảng hiện lên của cô ấy khiến người khác cảm thấy đáng tin.
“Giờ thì mình tha hồ moi chuyện quá khứ của Ruri rồi nhỉ.”
Tiếng “ế” khe khẽ của Ruri-chan bị tiếng ồn ào trong lớp nuốt chửng.
“Ruri chẳng chịu kể gì cả. Học tiểu học ở đâu, tham gia câu lạc bộ gì… Tớ không biết cậu ấy sợ gì mà giấu kỹ thế.”
Hai chiếc điện thoại được chạm vào nhau, việc trao đổi liên lạc hoàn tất. Kururu-chan ngay lập tức gửi cho tôi một sticker.
“Ờ, được rồi! Tụi mình trao đổi đi. Điện thoại tớ quên hôm qua cơ, tớ nhầm thôi!”
Ruri-chan hấp tấp móc điện thoại từ túi ra. Hôm qua là ngày nghỉ mà… Nhưng nếu chọc thêm có khi cô ấy sẽ sụp đổ mất, nên tôi cũng im lặng chạm điện thoại với cô ấy.
Lúc ấy, đầu ngón tay chúng tôi khẽ chạm nhau.