“Hôm nay nhờ cô chăm sóc nhé.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều, Dust-san.”

Sáng sớm hôm đó, tôi ghé qua cửa hàng vật phẩm ma thuật quen thuộc, nơi cô chủ tiệm xinh đẹp, Wiz, chào đón tôi bằng một nụ cười dịu dàng.

“Um… tôi nghĩ tốt nhất là không nên thuê Dust, nhưng...”

Bên cạnh Wiz là Loli Succubus, lạnh lùng như mọi khi, vừa mỉm cười nhẹ vừa buông lời cực kỳ thẳng thắn.

“Cô có thể đừng nói những điều không cần thiết không? Với lại, việc này cũng đâu liên quan gì tới cô.”

“Đúng là tôi không có việc gì ở đây thật. Nhưng trong lúc Vanir-sama vắng mặt, tôi phải có trách nhiệm trông nom cửa hàng này.”

Nghe có vẻ như cô ta rất có trách nhiệm, nhưng thực tế thì… suốt buổi chỉ thấy ngồi không ở đây là chính.

“Không sao đâu. Bình thường ở đây cũng vắng khách, nên chắc không có vấn đề gì đâu. Có một người đàn ông giúp đỡ thì tiện lắm.”

“Tuyệt, vậy là công việc nhẹ nhàng rồi. Tôi bị đình chỉ khỏi hội mạo hiểm giả ba ngày, nên được giúp thế này thật sự rất đúng lúc.”

“Uugh… tôi vẫn cảm thấy không yên tâm về chuyện này chút nào…”

“Không cần lo. Tôi là kiểu người sẽ không làm gì nếu không được giao nhiệm vụ. Cứ thoải mái đi.”

“Umm… chỉ cần làm việc đàng hoàng là được rồi.”

Tôi vốn hay lui tới cửa hàng này, và gần như chưa bao giờ thấy khách nào ra vào. Nên tôi nghĩ chắc sẽ chẳng có rắc rối gì đâu.

Sau khi giúp dỡ hàng từ kho ra trước, tôi đã xong phần lớn công việc. Mấy việc như lau chùi, sắp xếp kệ thì do Loli Succubus xử lý. Wiz thì chỉ đứng mỉm cười sau quầy, vì hôm nay cũng không có khách.

Loli Succubus sau đó đi vào trong để dọn dẹp nốt kho sau.

Công việc dễ dàng thật.

“Chào buổi sáng. Ồ, Vanir-san không có ở đây sao? Tôi hiểu rồi…”

Một người đàn ông hơi tròn trịa bước vào, nhìn quanh một lượt.

“Chào mừng quý khách. Ôi trời, cảm ơn vì đã giúp đỡ hôm trước.”

Wiz tươi cười cúi đầu. Có vẻ họ quen biết nhau.

“Hôm nay tôi mang tới vài món đồ mới.”

“À… Vanir-san bảo tôi đừng nhận thêm hàng linh tinh nữa. Hôm trước tôi mua cái gậy phép có chức năng ‘tăng sức mạnh mọi phép thuật lên gấp ba’ gì đó… Hóa ra toàn là mánh khóe! Dùng xong thì người sử dụng bị kiệt sức luôn, kể cả khi chỉ niệm vài phép cơ bản! Vanir-san giận lắm!”

Ồ, hóa ra lần này cô ấy thật sự nghe lời dặn của Vanir.

Chắc cô ấy đã bị mắng rất nhiều sau khi dính hàng tồn kho kiểu này không dưới chục lần, bị anh ấy “thiêu đốt” bằng ánh sáng bí ẩn.

“Đừng lo. Món hàng lần này chắc chắn không phải rác. Tôi đảm bảo là nó sẽ thành cơn sốt ở thị trấn này. Vanir-san chắc chắn sẽ phải xin lỗi vì từng trách oan cô cho mà xem!”

“Th– Thật sao? Ừm… tôi cũng sẽ thử nghe anh nói.”

“Khoan! Đừng dễ dụ thế chứ! Còn anh, đừng nhân lúc Vanir-san không có mặt mà mang hàng dở hơi tới bán ở đây! Cút!”

“Cái quái gì chứ!? Tôi đến đây là để kiếm tiền cho cả hai ta mà!”

“Vâng, tôi chắc là anh định kiếm tiền cho ‘anh’ thôi thì đúng hơn!”

Tôi lôi gã ra khỏi cửa hàng bất chấp phản đối.

Thì ra chuyện Wiz từng vung tiền mua đủ thứ vô dụng là có thật… Vanir-san chắc phải vất vả lắm.

“Anh ấy đã bảo cô đừng mua nữa mà... Từ bao giờ cô—”

Tôi chưa kịp nói xong thì đã thấy Aqua đứng ở quầy, đang tám chuyện với Wiz từ lúc nào.

Hóa ra cô ta đã lẻn vào khi tôi đang vật lộn với tên thương gia lúc nãy.

“Nè Wiz, nghe nè! Kazuma-san bảo tôi không được đến cửa hàng này nữa!”

“Tại sao vậy? Tôi rất vui khi cô ghé chơi mà.”

“Đúng hông? Cậu ấy lại còn nói mấy lời khó hiểu kiểu như ‘Cô toàn gây phiền phức cho Vanir, nên thôi đi’. Lạ ghê!”

… Không lạ đâu.

Thật ra đúng quá rồi đấy.

“À đúng rồi, tôi tới đây không phải để than đâu. Tôi có một kế hoạch kiếm tiền cực đỉnh—”

“Cửa ra ở đằng kia. Mời về.”

“Nè! Dám lôi cổ một nữ thần là sẽ nhận thiên phạt đấy nhé!”

“Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ méc Kazuma rằng cô đang phá rối Vanir-san nữa đấy.”

Chỉ cần nghe đến tên Kazuma là Aqua lập tức mềm như bún, ngoan ngoãn chịu để tôi đuổi ra ngoài.

Cô ta chống cự dữ dội hơn tên thương gia lúc trước, nhưng vẫn bị tôi tiễn thẳng ra cửa.

Thế là xong.

Đợi đã… tôi tưởng công việc này dễ?

Sao tôi mệt rã rời thế này?

Vanir-san mỗi ngày đều phải chịu cảnh này sao!?

Quản lý cửa hàng đúng là không dễ chút nào.

Cả ngày hôm đó, tôi còn phải đối đầu với vài tên thương gia khác, mấy kẻ cố lén mang đồ rởm vào bán.

Tôi thậm chí còn cố dụ Yunyun mua vài món tồn kho khi em ấy ghé chơi.

Kết quả là: một ngày làm việc… bận rộn hơn tôi tưởng.

Nhưng ít ra, khi Vanir-san quay về và thấy tôi làm tốt, anh ấy đã thưởng cho tôi thêm một ít tiền ngoài lương đã thỏa thuận.

Với số tiền đó, tôi đủ sống cho tới lúc được làm nhiệm vụ trở lại.

Hai ngày sau, tôi quay lại cửa hàng ma thuật.

“Ừm… tôi hết tiền rồi. Cô nghĩ tôi có thể làm thêm ở đây để—”

“Cửa ra ở đằng kia.”